Giang Tuyết Quân ngồi xổm người nhặt viên đông châu lên, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc khó che giấu. Mà ánh mắt của những người khác trong thủy các cũng dần nhuốm lấy vẻ khinh miệt rõ rệt.
Hôm nay đến đây đều là tiểu thư, công tử thế gia vọng tộc, làm sao nghĩ tới lại có người giữa yến tiệc mà trộm cắp lễ vật?
Tạ Tú Lâm đứng giữa ánh mắt soi xét của mọi người, run rẩy như một chiếc lá cuối thu, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Không phải, không phải ta lấy… là… là Hạnh Nhi đưa cho ta!”
“Ha!” Tạ Tú Vân giễu cợt cười lạnh, chỉ tay thẳng vào Uyển Nhược: “Còn dám đổ vấy lên người khác? Quả nhiên là xuất thân ti tiện, thấy bảo vật là đỏ mắt, đến một tráp châu cũng không nhịn được! Thật đúng là làm mất hết thể diện Tạ gia!”
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển hướng Uyển Nhược. Sắc mặt nàng lúc này đã tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo như sương.
Một viên đông châu thì tính là gì? Nhưng tội danh “trộm cắp” một khi rơi xuống, nàng đời này… còn có thể ngẩng đầu sao?
Tạ Tú Lâm càng nghe càng hoảng, khóc không thành tiếng, giọng run rẩy: “Là ta sai… là ta tham lam… nhưng ta… ta thật sự không biết kia là đồ bị trộm mà đến… ta… ta không có—”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play