Phụ thân của Triệu Nam Ngọc tuy không quá yêu thích nhi tử của mình, nhưng đối với hai cháu trai lại vô cùng yêu thương. Nhị Bảo có dáng vẻ đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm, mềm mại như có thể véo ra nước, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn xoa nắn đôi má. Vài năm gần đây, không biết Triệu tam gia đã nghĩ thông suốt hay là chấp nhận số phận, mà thái độ với Triệu Nam Ngọc cũng không còn lạnh nhạt như trước, dù nói rằng yêu thương nhiều thì cũng chưa hẳn.
Thỉnh thoảng, Nhị Bảo được Triệu tam gia mang về Triệu phủ để gặp gỡ người thân, nhận biết nội tổ phụ, nội tổ mẫu, tránh để sau này lớn lên lại không nhận ra họ. Tống Loan đương nhiên luyến tiếc khi nhi tử bị mang đi, nhưng nàng không thể mở miệng ngăn cản, bởi đây vốn không phải chuyện gì to tát. Nhị Bảo nhiều nhất cũng chỉ ở lại Triệu phủ một đêm, nếu nàng còn càm ràm không chịu buông tay, e rằng sẽ khiến người khác nghĩ nàng nhỏ nhen.
Triệu Nam Ngọc thì ước gì phụ thân mang Nhị Bảo đi cho khuất mắt. Hài tử ở độ tuổi chỉ biết ăn và ngủ thì còn dễ dỗ, nhưng khi Nhị Bảo hơn một tuổi, thằng bé bắt đầu tinh ranh, quấn quýt mẫu thân không rời. Chỉ cần rời xa nàng một chút, nó liền không chịu nổi. Ban đêm, Nhị Bảo nhất định phải ngủ cùng mẫu thân, bằng không sẽ gào khóc om sòm.
Khi Nhị Bảo được mang đi, Tống Loan cảm thấy trong nhà yên tĩnh hẳn. Một hôm, Thức ca nhi tan học trở về, không thấy đệ đệ đâu, liền ngạc nhiên hỏi:
“Mẫu thân, đệ đệ đâu rồi?”
Tống Loan đang chăm chút chậu hoa cảnh bên cửa sổ, thấy Thức ca nhi, nàng nheo mắt cười:
“Đệ đệ bị nội tổ phụ mang đi chơi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT