Hương thơm lành lạnh trên người Triệu Nam Ngọc thoang thoảng quanh chóp mũi Tống Loan. Nàng dùng khăn tay lau nhẹ cho hắn vài cái, rồi nói: “Được rồi.”
Tống Loan chỉ muốn chọn một cuộc sống bình yên, điều này tốt cho cả nàng và các con. Tránh hại tìm lợi vốn là bản năng của con người.
Nhị Bảo hiếm khi được Triệu Nam Ngọc ôm mà không quấy khóc, miệng nhỏ hé mở, ngây ngô nhìn phụ mẫu, nước miếng bất giác chảy ra. Tống Loan lấy một chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng cho con. Triệu Nam Ngọc nhìn thấy, thoáng có chút ghét bỏ, chậc lưỡi: “Bẩn quá.”
Tống Loan liếc hắn một cái, bực mình: “Chàng hồi nhỏ chắc chắn cũng chảy nước miếng. Đừng lúc nào cũng nói xấu nhi tử, chàng tưởng con còn nhỏ thì sẽ không để bụng sao?”
“Ta hồi nhỏ ngoan hơn nó nhiều,” Triệu Nam Ngọc đáp, giọng điệu tự tin. Hắn từ bé vốn ít nói, còn Nhị Bảo thì hoạt bát hiếu động, chẳng giống hắn chút nào.
Tống Loan đưa hai tay ra: “Vậy chàng đưa con cho ta, chàng ra ngoài đi.”
“Thôi, để ta ôm. Con này bám người lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play