Lâm di nương bệnh nặng một thời gian, vốn là một nữ nhân ngăn nắp, xinh đẹp, nhưng từ khi nữ nhi qua đời, bà già đi trông thấy. Dù tuổi đời chưa nhiều, tóc bà đã điểm bạc, nhổ một sợi, lại mọc thêm sợi khác.
Bà không còn mặc hồng y lộng lẫy hay đeo vàng bạc như trước. Mỗi ngày, bà chỉ khoác thanh y giản dị. Xưa nay không tin Phật, vậy mà giờ đây, bà dựng một tiểu Phật đường trong phòng. Dù thân thể yếu ớt, bà vẫn cố bò dậy khỏi sập, quỳ trước tượng Phật, thành kính cầu nguyện.
Dưới gối bà chỉ có một mình Tống Loan là nữ nhi. Nay bệnh nặng, chẳng mấy ai đến thăm. Điều này cũng chẳng có gì lạ. Tính tình bà vốn đanh đá, chẳng hòa hợp với các di nương khác trong Tống gia. Mà những hài tử khác của Tống gia, hoặc đã xuất giá, hoặc còn quá nhỏ.
Tống Hợp Khanh thì đã đến thăm hai lần. Từ khi muội muội qua đời, hắn gầy đi trông thấy. Dù trước mặt người ngoài chưa từng rơi lệ, nhưng nỗi đau và sự thương tâm trong lòng hắn là thật. Hắn đến nay vẫn không dám tin Triệu Nam Ngọc có thể giết muội muội mình. Ánh mắt nam nhân kia nhìn muội muội chất chứa tình ý không thể giả tạo. Hắn tin rằng Triệu Nam Ngọc vì oán hận những việc muội muội từng làm mà ra tay sát hại nàng.
Chỉ là hiện tại, Tống gia không còn như xưa, ngay cả tính mạng phụ thân hắn cũng khó giữ. Hắn không thể báo thù cho muội muội, bằng không, hắn nhất định sẽ bắt Triệu Nam Ngọc đền mạng.
Lâm di nương sắc mặt tái nhợt, dựa vào đầu sập, vừa ho khan vừa cười, hỏi: “Ngươi có từng mơ thấy A Loan không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play