Tống Loan và Triệu Nam Ngọc rơi vào tình trạng lạnh nhạt, nhưng thực chất chỉ mình nàng đơn phương lạnh nhạt, chẳng thèm để tâm đến hắn. Thế nhưng Triệu Nam Ngọc vẫn như trước, mỗi ngày sau khi từ Đại Lý Tự trở về, hắn đều ghé qua phòng nàng. Dù không nói được đôi ba câu, dù rõ ràng biết nàng chẳng dành cho mình chút hòa nhã nào, hắn cũng không hề tức giận.
Tống Loan cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất tốt. So với vài tháng trước, nàng sống thoải mái hơn nhiều, không còn phải nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng. Thân thể nàng vốn đã yếu ớt như vậy, điều duy nhất nàng có thể làm là chăm chỉ uống thuốc. Còn Triệu Nam Ngọc, hắn muốn làm gì thì cứ làm, nàng chẳng bận tâm.
Dẫu vậy, nam chính vẫn không hổ là nam chính. Bình thường, khí thế của Triệu Nam Ngọc mạnh mẽ, uy lực mười phần. Dù Tống Loan đã quyết định từ bỏ ý định bám víu vào hắn – một chỗ dựa không đáng tin cậy – nhưng khi đối diện với hắn, nàng vẫn không dám tỏ ra quá mức.
Mỗi khi Triệu Nam Ngọc mỉm cười nhìn nàng, Tống Loan cảm thấy trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay và sau lưng toát mồ hôi lạnh. Những lời sắc sảo nàng định nói đều bị nuốt ngược vào cổ họng.
Tống Loan vốn ghét vị đắng của thuốc bắc, trước giờ không chịu uống thuốc tử tế. Nhưng sau khi nghe lời thái y, nàng uống thuốc ngoan ngoãn hơn bất cứ ai. Không cần người khác thúc giục, cũng chẳng cần mứt hoa quả, nàng chỉ cần bịt mũi, ngửa cổ, rồi “ực ực” uống cạn bát thuốc.
Thế giới này đẹp đẽ như vậy, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Không biết ai đã nói với Thức ca nhi chuyện nàng gần đây bị bệnh. Khi Triệu Triều dạy cậu bé tập viết, Thức ca nhi tâm trí không yên, chữ viết cũng chẳng ra hồn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play