Tống Loan mơ màng bị Triệu Nam Ngọc kéo lên sập, nam nhân vốn trầm mặc ít lời nay lại mạnh mẽ cởi y phục của nàng. Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhanh nhẹn tháo thắt lưng nàng, từng chút, từng chút một, mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại.
Sức lực của Tống Loan không thể sánh bằng hắn. Nàng r*n rỉ vài tiếng, không nhận được hồi đáp, cũng chẳng buồn phản kháng thêm. Nàng chỉ thầm mong hắn lúc này có thể dịu dàng đôi chút. Thế nhưng, Triệu Nam Ngọc, dù ngày thường trông ôn hòa nhã nhặn đến đâu, khi lên sập lại hoàn toàn thay đổi. Hắn thô bạo, chẳng còn chút nào giống con người điềm tĩnh bên ngoài.
Hơn nữa, Tống Loan còn phát hiện hắn có một sở thích kỳ lạ. Triệu Nam Ngọc dường như không bao giờ buông tha nàng nếu chưa khiến nàng rơi hai giọt lệ cầu xin. Đến khi nàng thực sự không chịu nổi, Tống Loan dùng móng tay cào mạnh vào lưng hắn, vừa khóc nức nở vừa hét lên bảo hắn cút đi.
Triệu Nam Ngọc chỉ cười nhẹ, tâm tình dường như rất tốt. Hắn cúi xuống, hôn lên giọt lệ trên má nàng, rồi khẽ thở dài, hỏi: “Nàng thích ta chứ?”
Tống Loan cuốn chăn quanh người, quấn chặt lấy mình, không chút do dự đáp: “Thích.”
Hai chữ khô khan chẳng chứa đựng chút tình ý nào. Triệu Nam Ngọc bị thái độ qua loa của nàng chọc cho bật cười. Hắn biết rõ hỏi thêm cũng chẳng được gì, nhưng vẫn không cam lòng.
Tống Loan ngủ một giấc thật sâu, mãi đến khi ánh nắng rực rỡ chiếu vào mới tỉnh dậy. Điều hiếm có là Triệu Nam Ngọc lúc này vẫn còn ở trong phủ. Hắn bình thường ít nói, thời gian phu thê ở bên nhau thường lặng lẽ, chẳng ai mở lời. Tống Loan sớm đã quen với sự im lặng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT