Tống Loan đầu óc mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận có người đỡ nàng dậy, vòng eo bị ai đó ôm chặt. Nàng bất mãn rầm rì vài tiếng, thân thể mềm nhũn như nước, mũi nghẹt khiến hơi thở không thông, khó chịu vô cùng. Đột nhiên, một đôi tay nắm lấy cằm nàng, mạnh mẽ bẻ miệng nàng ra. Một mùi vị khó chịu xộc thẳng vào mũi, nàng cau mày, cắn chặt hàm, nhất quyết không chịu hợp tác.
Triệu Nam Ngọc mất kiên nhẫn, giữ chặt cằm nàng, lạnh giọng nói bên tai: “Há miệng uống thuốc.”
Tống Loan r*n rỉ, kiên quyết không chịu mở miệng. Mùi thuốc kia chỉ cần ngửi đã biết đắng ngắt. Thân thể không khỏe khiến tính tình nàng trở nên tệ hơn thường ngày, bàn tay yếu ớt vỗ nhẹ, mắt nhắm nghiền, hừ ra mấy chữ: “Ta không uống!”
Triệu Nam Ngọc nhìn bộ dạng ương ngạnh không chịu nghe lời của nàng, bất giác thấy phu nhân có chút giống dáng vẻ trước đây. Nhưng lúc này, nàng không còn vẻ ngang ngược, ngược lại có phần đáng yêu. Thấy mềm mỏng không xong, hắn đành mạnh tay. Hai ngón tay thon dài bóp lấy cằm nàng, dùng chút sức khiến nàng buộc phải há miệng. Hắn nâng chén thuốc trên tay còn lại, trực tiếp đổ vào miệng nàng.
Tống Loan bị vị đắng của thuốc làm nước mắt trào ra, uống quá vội lại còn kháng cự, nàng bị sặc, ho khan liên tục. Lúc này, nàng hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện mình đang nằm trong lòng hắn. Chén thuốc đen ngòm vẫn còn sót lại một nửa.
Thấy nàng tỉnh, Triệu Nam Ngọc dịu giọng: “Nàng phát sốt, uống thuốc mới mau khỏe. Nào, uống nốt nửa chén này đi.”
Tống Loan vẫn còn mơ màng, lời nói buột miệng thốt ra, giọng điệu mềm mại hơn ngày thường, ngọt ngào như đang làm nũng: “Ta không uống, đắng lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT