A Vân sở dĩ có thể trốn thoát khỏi cung, cũng là vì nàng đã học được cách khôn ngoan hơn. Nàng thuận theo Lý Hàn một thời gian, dỗ dành hắn khi ra khỏi cung thì mang nàng theo cùng. Nhưng sự ngoan ngoãn của nàng chỉ là giả vờ. Nửa đêm, nhân lúc Lý Hàn đang ngủ say, nàng định lén lút trốn khỏi biệt viện. Vừa mới đứng dậy khỏi sập, còn chưa kịp mặc y phục, Lý Hàn đã mở mắt, nhìn nàng với nụ cười lạnh lẽo: “Ta đã biết ngươi chỉ đang giả vờ.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ sắc lạnh, mang theo sự châm biếm pha lẫn tự tin khiến A Vân vô cùng chán ghét, như thể dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. A Vân trừng mắt, tức giận hất tay hắn ra: “Nếu ta không giả vờ, ngươi có chịu mang ta ra khỏi cung sao?”
Lý Hàn khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm, tựa như muốn nuốt chửng nàng: “Vậy nên ngươi còn nghĩ rằng mình lừa ta rất tài tình?”
A Vân ngẩng cằm, cắn răng đáp: “Đúng vậy, ta lừa rất tài tình.”
Xưa nay nàng vốn là người nhanh mồm nhanh miệng. Trước đây, khi còn bị vẻ ôn nhu giả tạo của Lý Hàn lừa gạt, nàng chưa từng nói những lời châm chọc sắc sảo như vậy. Lúc này, nàng định bước xuống sập, nhưng cổ chân bị hắn giữ chặt, không chút lưu tình kéo trở lại. Giọng nam nhân trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn định đi đâu?”
Ở ngoài cung, lá gan của A Vân lớn hơn nhiều. Nàng trừng mắt: “Ngươi quản ta đi đâu làm gì? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, kẻ lừa đảo giả dối này!”
Trước đây, không phải nàng chưa từng bị những lời nói của Lý Hàn làm cho tức đến phát điên. Những lời như “kẻ lừa đảo giả dối” đã là nhẹ nhàng nhất trong số những câu nàng từng mắng. Lý Hàn ghét nhất là khi nàng chửi bới hắn. Mỗi lần nghe nàng nói vậy, hắn lại càng muốn trừng phạt nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT