Lưu công công đã già, chỉ còn hai năm nữa là đến tuổi rời cung an dưỡng. Ông đứng canh ngoài điện, vừa chợp mắt một lát, chợt nghe từ bên trong vọng ra tiếng quát giận dữ. Giọng hoàng đế khàn khàn, lộ rõ sự tuyệt vọng khiến Lưu công công không khỏi cảm thấy xót xa.
Tối qua, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi phủ công chúa, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hoàng đế đang trong độ tuổi tráng niên, nhưng ánh mắt lại thiếu sức sống, như thể chán ghét cõi nhân gian. Thân thể ngài vốn không khỏe, một năm có hơn nửa thời gian mắc bệnh. Có lúc, Lưu công công thậm chí cảm thấy hoàng đế thật đáng thương. Một người cô độc, quanh năm không nở nụ cười, dường như trên đời này chẳng còn điều gì khiến ngài lưu luyến. Nhưng mỗi khi ý nghĩ ấy thoáng qua, Lưu công công lại tự cười nhạo mình. Hoàng đế là người tôn quý nhất thiên hạ, muốn gì mà chẳng được? Một hoạn quan như ông lại dám thương cảm cho ngài, thật là chuyện nực cười.
Đêm đã khuya, băng trên đường tan thành nước, hơi lạnh buốt thấu xương khiến đầu gối ông đau nhức. Cửa điện bật mở, thượng thư đại nhân với vẻ mặt khổ sở bước ra, thần sắc u sầu, than thở không ngừng. Lưu công công nhắc nhở: “Đường trơn, đại nhân về phủ nhớ cẩn thận.”
“Đa tạ công công quan tâm,” thượng thư đáp.
Lưu công công nhỏ giọng hỏi thêm: “Hoàng thượng thế nào rồi?”
Nghe câu này, sắc mặt thượng thư càng thêm khó coi, mày nhíu chặt. “Không được tốt. Công công vào hầu hạ phải hết sức cẩn thận.”
“Đó là lẽ tự nhiên,” Lưu công công gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT