Vừa bước vào căn phòng phụ mà Tề Hành và Tề Nhạc đang ở, đã ngửi thấy mùi mì thơm phức. Hai người họ đã dùng đá để xây một cái bếp đất đơn giản trong gian ngoài. Đá do Lý Minh Viễn cung cấp, củi thì do Lưu Khoan lo. Còn nồi niêu, bát đũa là do Tề Hành lấy từ xe dưới lầu lên, giờ hắn đã có dị năng tốc độ, leo tám tầng lầu lên xuống hai lần mà chưa đến một phút, nhanh đến mức khó tin.
“Lục ca, hai người tới rồi, mau lại ăn đi.” Phương Cảnh Dương vừa bưng tô mì ăn ngon lành vừa nói. Trong tô có cải bẹ, móng giò kho và trứng kho, nước dùng được nấu từ nước gà đậm vị, thơm nức cả phòng. Chỉ cần húp nước dùng thôi cũng đã thấy ngon rồi, chưa kể còn có thêm nhiều món phụ kèm theo.
“Sở đội trưởng, Văn Ngạn, hai người tắm gì mà lâu vậy. Mì ở trong nồi đó, ai muốn ăn thì tự múc lấy, thích gì thì bỏ vào tuỳ ý.” Tề Hành ngồi bên bàn ăn vẫy tay gọi họ. Trên bàn, ngoài các tô mì, còn có nhiều món kho đóng gói chân không, phong phú đến bất ngờ, thậm chí còn có cả một hũ tương hột, rất thích hợp để làm gia vị.
Lục Văn Ngạn chỉ gật nhẹ rồi bước tới nồi mì, định múc một tô, nhưng bị Sở Tử Khiên nhanh tay giành lấy. Sở Tử Khiên múc một tô lớn rồi đưa cho Lục Văn Ngạn, cười tươi như thể đang lấy lòng.
Thật ra Lục Văn Ngạn vẫn còn giận trong lòng, ban đầu không định nhận bát mì này, nhưng thấy ai cũng đang nhìn nên đành miễn cưỡng nhận lấy. Cậu trừng mắt liếc Sở Tử Khiên một cái để cảnh cáo.
Nhưng Sở Tử Khiên hoàn toàn giả vờ như không biết gì, vẫn tươi cười vui vẻ, sau đó cũng tự mình múc một bát.
Lục Văn Ngạn ngồi xuống cạnh Tề Hành, chọn một vài loại gia vị trên bàn bỏ vào tô mì. Sở Tử Khiên cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, mặt dày như không có chuyện gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play