Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vương Lộ, sắc mặt cô ta vẫn nhợt nhạt vì phản phệ của lời nguyền. Cô ta nói: “Bọn họ đã bị tang thi cào trúng, nhiễm phải virus tang thi, chẳng mấy chốc cũng sẽ biến thành tang thi.”

“Mọi người đừng trách Vương Lộ” có người trong nhóm quân nhân tiếp lời, “Thật ra lúc đầu chúng tôi có sáu người. Một người bạn bị tang thi cào, sau đó cũng biến thành tang thi.”

“Đúng thế. Khi vết thương chuyển sang màu đen, anh ấy còn tự chặt cả chân mình, nhưng vẫn không thoát khỏi việc bị biến đổi!”

Sở Tử Khiên liếc nhìn vết thương hơi sẫm màu trên tay mình, bình thản nói: “Tôi là người có dị năng. Sau khi nhiễm virus, phải mất mười hai giờ mới bắt đầu biến đổi. Tôi sẽ rời đi ngay khi thể lực hồi phục.”

“Thế còn anh ta thì sao?” Vương Lộ chỉ vào cậu lính trẻ luôn được các đồng đội che chở. Trên lưng cậu ta là một vết cào rõ ràng.

“Hắn đã bị nhiễm bao lâu rồi?”

Sở Tử Khiên nhìn sang Triệu Hoành Bác, trong mắt cậu ta dần dần mất đi thần thái. Triệu Hoành Bác không phải dị năng giả, sau khi bị thương thì trong vòng sáu tiếng sẽ biến dị. Nhưng Triệu Hoành Bác là bạn thân từ nhỏ với Sở Tử Khiên, nhỏ hơn anh hai tuổi, tuy khác trường nhưng sau cùng cùng gia nhập quân đội, trở thành chiến hữu. Tình cảm giữa họ sâu đậm, anh không thể bỏ mặc bạn mình được.

“Không phải ai bị tang thi cắn cũng đều biến dị. Họ có thể sẽ thức tỉnh dị năng” Sở Tử Khiên chỉ hy vọng vào khả năng mong manh đó.

Vương Lộ cười nhạt: “Vì một tia hy vọng mong manh đó, anh định lấy tính mạng chúng tôi ra đánh cược à? Vậy mà cũng xứng gọi là quân nhân sao?”

Hai tay Sở Tử Khiên siết chặt thành nắm đấm. Sau khi nhìn nhau với Triệu Hoành Bác, anh lặng lẽ đứng lên, bước tới cửa.

“Đội trưởng!” Hai người lính không bị thương cũng lập tức đứng dậy.

Sở Tử Khiên lắc đầu với họ: “Tôi và Tiểu Bác sẽ đi ra ngoài, dẫn lũ tang thi đi hướng khác. Các cậu ở lại, tìm cơ hội phá vây.”

“Không được... Đội trưởng...” Hai người lính dày dạn kinh nghiệm rớm nước mắt, không nỡ nhìn đội trưởng và đồng đội đi vào chỗ ch.ết.

Vương Lộ và mấy người khác thì lạnh lùng chứng kiến tất cả, ánh mắt đầy dửng dưng.

Lục Văn Ngạn và Phương Cảnh Dương thì hoàn toàn không giấu nổi sự chán ghét đối với mấy người trẻ kia. Lý Minh Viễn chớp mắt vài cái, lặng lẽ kéo tay áo Lục Văn Ngạn.

Hiểu được ý của hắn, Lục Văn Ngạn liền lên tiếng: “Tầng này là khu ngoại khoa, trong phòng mổ nhất định có nước sát trùng và thuốc kháng viêm. Có thể thử xem sao.”

“Vô ích thôi. Đồng đội của họ đã chặt cả chân còn không cứu được, virus này sao nước sát trùng mà chữa nổi?” Vương Lộ mỉa mai.

“Đi nào, tôi sẽ dẫn mọi người đi tìm thuốc.” Lục Văn Ngạn đứng dậy, không thèm quan tâm đến lời ả kia nói, bước tới bên cạnh Sở Tử Khiên.

Sở Tử Khiên mím chặt môi mỏng, trầm giọng nói: “Không cần phiền cậu, chúng tôi tự đi được.”

Nhưng Lục Văn Ngạn làm như không nghe thấy, quay sang nói với Phương Cảnh Dương: “Tiểu Dương, mở cửa.”

“Rõ!” Phương Cảnh Dương lập tức tiến về phía cửa.

“Các người điên rồi sao?! Bên ngoài có biết bao nhiêu là tang thi !” Vương Lộ tròn mắt kinh hãi.

Lục Văn Ngạn nở một nụ cười giễu cợt: “Cô nghĩ tôi sợ sao?”

Sự tự tin toát ra từ giọng nói của Lục Văn Ngạn khiến Vương Lộ và những người khác á khẩu, không cãi lại được. Chỉ qua thời gian ngắn ở chung, họ đã nhận ra người thanh niên này không đơn giản.

“Anh sẽ hại ch.ết chúng tôi mất!” Vương Lộ gào lên đầy tức giận.

Phương Cảnh Dương không khách sáo đáp lại: “Yên tâm đi, tiểu thư, chúng tôi sẽ khóa cửa cẩn thận giúp các người.”

Sau đó nhanh chóng dọn đồ chắn cửa ra.

Cửa vừa mở, tang thi bên ngoài lập tức ùa vào. Phương Cảnh Dương xách một cái bàn lên, cố sức đẩy lùi bọn tang thi đang lao đến. Lý Minh Viễn dùng chân ghế đập vỡ đầu hai con tang thi. Lục Văn Ngạn phóng ngân châm như bay, nhanh chóng mở ra một đường máu.

“Anh lính, nhanh theo kịp!” Lục Văn Ngạn gọi với Sở Tử Khiên đang đứng sững.

Cắn răng, Sở Tử Khiên cầm đao lao lên, những người lính khác cũng nhanh chóng theo sau.

“Bọn họ đi rồi, chúng ta phải làm sao !?” Một thanh niên hoảng hốt hỏi Vương Lộ.

“Họ muốn ch.ết thì mặc kệ họ. Rồi cũng sẽ có quân đội tới cứu, chúng ta chỉ cần chờ ở đây là được.” Vương Lộ cố gắng giữ bình tĩnh.

“Nhưng mà... chúng ta không có đồ ăn...” Họ đâu biết khi nào cứu viện mới tới? Họ không có đồ ăn, không có vũ khí, không có khả năng chiến đấu, nếu không có Lục Văn Ngạn và nhóm bọn họ, bọn hắn chắc không sống nổi một ngày.

“Vậy... chúng ta đi theo họ thôi.” Quả thật, đi theo nhóm đó là lựa chọn duy nhất.

“Lục ca, mấy người kia cũng bám theo rồi,” Phương Cảnh Dương nói nhỏ với Lục Văn Ngạn.

“Kệ bọn chúng đi” Lục Văn Ngạn trả lời.

Vương Lộ và mấy người khác bám sát theo sau Lục Văn Ngạn và đồng đội. Ả ta nhìn chằm chằm bóng lưng đang chiến đấu của Lục Văn Ngạn, trong mắt hiện lên một tia oán độc, ngay sau đó, một tia sáng âm u lóe lên trong đáy mắt.

Bất chợt, đầu Lục Văn Ngạn đau dữ dội như muốn nổ tung. Hành động của cậu cứng lại, và bị móng vuốt của tang thi cào một vết thương lớn trên ngực.

“Lục ca!”Phương Cảnh Dương kinh hãi hét lên.

Lục Văn Ngạn chịu đựng cơn đau, nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy nụ cười nham hiểm chưa kịp giấu đi của Vương Lộ.

Thật quá đáng!

Ngay lập tức, Lục Văn Ngạn dùng dị năng [Tâm Thanh Thần Minh] để giải trừ nguyền rủa cho bản thân, rồi giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục chém gi.ết tang thi.

Cú phản phệ của nguyền rủa khiến Vương Lộ suýt chút nữa phun máu tại chỗ. Nhưng vì sợ bị phát hiện, ả ta phải cố nuốt ngụm máu tươi vào, nhìn bóng lưng Lục Văn Ngạn mà trong lòng trào lên một cảm giác kinh sợ khó nói thành lời. Giờ ả mới nhận ra, Lục Văn Ngạn cũng là một dị năng giả, và năng lực còn mạnh hơn ả nhiều, mạnh đến mức có thể dễ dàng hóa giải nguyền rủa của bản thân ả.

Làm sao đây? Hắn nhất định đã phát hiện ra! Hắn sẽ xử lý mình thế nào?

Vương Lộ bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trong lòng đầy hối hận và lo sợ.

Tuy nhiên, Lục Văn Ngạn từ đó đến cuối vẫn không hề ngoái đầu nhìn lại, chỉ tập trung chém gi.ết tang thi, dẫn đường đến phòng giải phẫu.

Trong lòng Vương Lộ dấy lên chút hy vọng: Có lẽ hắn không biết là do mình làm? Có thể chỉ là do tinh thần lực hắn quá mạnh nên phản xạ lại nguyền rủa? Dù sao thì hắn cũng đã bị thương, không lâu nữa sẽ thành tang thi, mình không cần sợ !

Rất nhanh, họ đến được trước cửa phòng giải phẫu. Lục Văn Ngạn đá văng cánh cửa lớn bước vào.

“Ai da!” Vương Lộ lúc chuẩn bị bước vào thì đột nhiên cảm thấy tê rần nơi cánh tay, như thể bị thứ gì đó quẹt qua. Cô ta lập tức cúi xuống kiểm tra, nhưng không thấy vết thương nào. Tuy nhiên, cơ thể bỗng trở nên nặng nề và tê liệt, cử động cực kỳ chậm chạp.

“Vương Lộ, cô sao vậy? Mau vào đi!” Mấy người phía sau thấy ả ta dừng lại liền sốt ruột thúc giục.

“Tôi…” Vương Lộ cũng muốn chạy vào, nhưng hai chân không nhấc nổi, mất trọng tâm ngã nhào xuống đất.

“Vương Lộ!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh vội vàng đưa tay ra kéo ả dậy.

“Cẩn thận!” Một tang thi nhắm thẳng vào Vương Lộ đang nằm trên đất, vươn móng vuốt sắc bén.

“A!” Trong cơn hoảng loạn, Vương Lộ đẩy mạnh cô gái bên cạnh ra.

“A a a a a!” Cô gái đó hét lên thảm thiết, bị móng vuốt tang thi đâm xuyên ngực. Tang thi móc lấy trái tim cô ta, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Những người trẻ đi cùng Vương Lộ đều sững người khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Họ không ngờ Vương Lộ lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Tôi… tôi không cố ý…” Vương Lộ lắp bắp biện minh.

Ba thanh niên kia lập tức lùi lại vài bước, tránh xa ả như tránh dịch bệnh.

“Rồi có dô không !?” Giọng nói lạnh băng của Lục Văn Ngạn vang lên.

Ba thanh niên nhìn thoáng qua Vương Lộ đang nằm trên đất, không quan tâm nữa, chạy vào phòng giải phẫu.

“Đừng bỏ tôi lại! Đừng bỏ tôi lại!” Vương Lộ gào lên trong tuyệt vọng.

Lục Văn Ngạn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chậm rãi đóng cửa lại, nhốt gương mặt méo mó của Vương Lộ bên ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi tuyệt vọng của ả ta, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết, rồi càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nhai nuốt rợn người.

Bầu không khí trong phòng giải phẫu trở nên nặng nề, ai nấy đều trông rất khó coi.

“Lục ca, anh bị thương rồi, mau khử trùng đi!” Phương Cảnh Dương phá tan sự im lặng.

Ba thanh niên kia nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên ngực Lục Văn Ngạn, lập tức lùi xa như né bệnh truyền nhiễm.

“Nếu sợ thì mấy người cút dô phòng trong đi.” Lục Văn Ngạn lạnh lùng nói. Phòng giải phẫu được chia làm hai khu: bên trong là phòng vô trùng, bên ngoài là khu chuẩn bị. Giữa hai khu có hành lang y tế ngăn cách, rất an toàn.

“Các anh cũng không vào sao?” Ba thanh niên nhìn sang Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn.

Hai người kiên quyết lắc đầu.

“Lão Ngô, Đại Lưu, hai người cũng vào đi.” Sở Tử Khiên nói với hai người không bị thương trong đội.

“Chúng tôi không vào!”

Ba thanh niên thấy vậy thì hiện lên vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị nỗi sợ tang thi ăn thịt, vội vàng chạy vào phòng vô trùng rồi khóa cửa lại cẩn thận.

“Xin lỗi, là chúng tôi liên lụy cậu.” Sở Tử Khiên áy náy nói với Lục Văn Ngạn. Nếu không phải vì giúp họ, cậu ấy đã không bị thương. Người bình thường sau khi bị lây nhiễm còn có thể thức tỉnh dị năng, nhưng dị năng giả thì chỉ còn đường ch.ết.

“Anh nói vết thương này à? Chỉ là chuyện nhỏ.” Lục Văn Ngạn kéo phần áo bị rách ra, để lộ vết thương không sâu, máu tươi đã chuyển thành đỏ tươi. Lúc nãy khi hóa giải nguyền rủa cũng đã đồng thời loại bỏ virus tang thi.

“Sao có thể như vậy…?”

Lục Văn Ngạn chỉ cười nhẹ, đưa tay quét qua vết thương, vết cào nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngoài Lý Minh Viễn (đã biết trước năng lực) và Sở Tử Khiên (ý chí mạnh mẽ), tất cả mọi người đều kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Cậu là dị năng giả hệ chữa trị.”Sở Tử Khiên trấn tĩnh lại, xác định.

Lục Văn Ngạn gật đầu nhẹ: “Tôi sẽ giúp các anh chữa trị, nhưng mong mọi người giữ bí mật về năng lực của tôi.”

Sau một lúc suy nghĩ, Sở Tử Khiên nghiêm túc đáp: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play