Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi trời bắt đầu hửng sáng, Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn lần lượt tỉnh lại.
“Lục ca, sao anh không gọi bọn em dậy vậy?”
“Không sao, tôi không thấy mệt. Hai người ăn sáng đi, chuẩn bị phá vòng vây.” Lục Văn Ngạn không phải vì khách sáo mà nói như vậy, mà là thực sự không thấy mệt. Cậu vừa mới giải trừ trạng thái bị nguyền rủa, tinh thần đang rất tỉnh táo.
Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn đều hiểu rõ sắp tới sẽ có một trận chiến ác liệt, nên cần phải bổ sung thể lực. Hai người lấy đồ ăn ra khỏi túi, cắm đầu ăn lấy sức. Mùi thơm của đồ ăn nhanh chóng đánh thức những người đang nằm trên giường. Vì hôm qua chạy trốn vội vã nên Phương Cảnh Dương chỉ mang theo ít đồ ăn, đồ mà đêm qua Phương Cảnh Dương chia cho, họ đã dùng hết rồi. Bây giờ nhìn người khác ăn, lại càng cảm thấy đói cồn cào.
“Vương Lộ, sao mặt chị tái nhợt vậy?” Một thanh niên hoảng hốt hỏi.
“Chắc là vì đói thôi...” Vương Lộ cũng không biết mình đang bị phản phệ từ nguyền rủa, còn tưởng là do tác dụng phụ khi nguyền rủa người khác, nên không dám nói ra.
Nghe vậy, nam thanh niên kia nhìn sang Phương Cảnh Dương và những người đang ăn, rồi cắn răng bước tới: “À… Xin hỏi có thể chia cho chúng tôi một chút đồ ăn được không? Bạn tôi đói quá chịu không nổi rồi.”
Lục Văn Ngạn không nói gì, chỉ tiện tay ném qua hai cái bánh quy. Bản thân lười phí lời với bọn hắn.
“Cảm ơn nhiều.” Nam thanh niên vội vã cúi đầu cảm ơn liên tục.
Thấy túi nilon của Lý Minh Viễn chỉ còn mấy gói bánh quy, Lục Văn Ngạn đưa cho hắn cái túi vải bố của mình, rồi nói: “A Viễn, túi nilon dễ gây tiếng động. Cậu để đồ ăn vào túi này đi, đeo trên người sẽ tiện hơn nhiều.”
Nhìn thấy túi vải đầy ắp đồ ăn và nước uống, Lý Minh Viễn vốn định từ chối, nhưng nhớ ra Lục Văn Ngạn có dị năng không gian nên liền vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn Lục ca.”
Phương Cảnh Dương không biết rằng cửa hàng dưới tầng một đã bị Lục Văn Ngạn thu dọn sạch sẽ, chỉ thấy bạn thân của mình nhìn thật ngây ngô mà lại tham ăn như vậy, không khỏi trừng mắt.
Vì có quá nhiều người xung quanh, Lý Minh Viễn không tiện giải thích, đành cắn răng chịu ánh nhìn khiển trách của Phương Cảnh Dương.
Đúng lúc này, bên ngoài bệnh viện bỗng vang lên tiếng gầm gừ của lũ tang thi từng đợt một.
“Sao lại thế?” Phương Cảnh Dương vội vã đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài: “Lục ca! Hình như có rất nhiều tang thi đang đuổi theo ai đó tới đây!”
Lục Văn Ngạn mở bản đồ ra xem, quả nhiên thấy có mấy chục điểm đỏ đang nhanh chóng di chuyển về phía bệnh viện. Đám tang thi canh ngoài cửa phòng họ cũng bắt đầu bị thu hút bởi âm thanh, bắt đầu nhốn nháo và kéo xuống tầng dưới.
Đúng là phiền thật. Vốn đã chuẩn bị xong để rời khỏi bệnh viện, nhưng giờ những người này lại dẫn cả đàn tang thi tới, chỉ sợ sẽ gây ra không ít xáo trộn. Tang thi tụ tập hết ở tầng một thì họ sẽ không còn đường thoát.
“Lục ca! Là người của quân đội!” Khi nhóm người kia tiến lại gần hơn, Phương Cảnh Dương nhìn thấy họ mặc quân phục màu xanh lục, liền quay đầu hét lớn.
Nghe đến hai chữ “quân đội”, cả phòng lập tức bừng sáng ánh mắt hy vọng. Quân đội đại diện cho chính phủ, đại diện cho quốc gia. Nếu toàn bộ người dân đều ch.ết sạch thì quốc gia cũng chẳng còn ý nghĩa tồn tại, vì vậy quốc gia nhất định sẽ cử quân đội tới cứu viện những người sống sót. Quốc gia có nhiều vũ khí và đạn dược như vậy, đối phó với đám tang thi này chắc không thành vấn đề. Có khi những binh lính kia chính là đội tìm kiếm người sống sót trong thành phố. Nếu họ có thể đi cùng quân đội, thì có thể rời khỏi nơi đầy rẫy tang thi này và tới khu vực an toàn.
Lục Văn Ngạn hiểu rất rõ suy nghĩ của mọi người. Thật ra bản thân cũng có ý định tương tự. Tuy rằng hiện tại cậu đã có hệ thống trò chơi làm chỗ dựa, không còn sợ mấy con tang thi cấp thấp bình thường, nhưng nếu chẳng may gặp phải tang thi biến dị đáng sợ thì phải làm sao? Khi thực lực của bản thân chưa hoàn toàn trưởng thành, cậu không dám liều lĩnh đem cái mạng sống khó khăn mới có lại này ra mạo hiểm. Thay vào đó, đi theo những người lính kia quay về khu an toàn, chấp nhận sự sắp xếp thống nhất của chính phủ, rồi sau đó tính tiếp thì sẽ ổn thỏa hơn.
Rất nhanh sau đó, tiếng súng và tiếng tang thi gầm gừ vang lên từ dưới lầu, xem ra mấy người lính kia đã tiến vào bệnh viện.
“Các anh, chúng ta mau chóng xuống dưới đi cùng họ rời khỏi đây đi. Bọn họ chắc chắn biết vị trí của bộ đội, đến lúc đó chúng ta mới an toàn được!”
“Đúng vậy đó, mau đi thôi, nếu đợi đến lúc bọn họ rời đi mất, chúng ta coi như xong đời!”
Mấy người kia bắt đầu luống cuống, mỗi người một câu, thúc giục không ngừng.
Thế nhưng Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn đều không có hành động gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Lục Văn Ngạn. Giờ phút này, họ đã quen lấy cậu làm người chỉ huy.
“Đi thôi, chúng ta xuống dưới.” Cho dù những người lính kia được trang bị đầy đủ, nhưng cũng không chắc có thể chống lại số lượng tang thi đông như vậy. Nếu nhân lúc lũ tang thi đang bị họ thu hút sự chú ý mà thừa cơ hành động, thì có thể thuận lợi tiếp cận và hợp lực với họ. Người đông thì sức mạnh lớn, đến lúc đó muốn phá vây cũng dễ hơn.
Phương Cảnh Dương kéo ghế và bàn chắn cửa ra, cẩn thận mở cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài, sau đó gật đầu với Lục Văn Ngạn.
Lục Văn Ngạn dẫn đầu bước ra ngoài, Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn cầm chân ghế làm vũ khí, theo sát phía sau. Rất nhanh họ đã gặp vài con tang thi lang thang trong hành lang, giải quyết gọn gàng rồi nhanh chóng chạy xuống dưới lầu. Đa số tang thi ở tầng hai đã bị thu hút bởi tiếng động ở tầng một nên lúc xuống, họ không gặp trở ngại lớn.
Khi đến tầng một, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đứng sững: máu me và thịt vụn vương vãi khắp nơi, từng lớp tang thi bao vây mấy người lính mặc quân phục. Trong đó có một người rõ ràng bị thương, được ba người còn lại bảo vệ phía sau. Một quân nhân to cao đang vung đao chém gi.ết trong vòng vây, máu đỏ bắn tung tóe, khiến lũ tang thi càng thêm điên cuồng.
“Họ hết đạn rồi…” Một thanh niên hô nhỏ, thấy mấy khẩu súng bị vứt trên mặt đất, còn đám quân nhân thì phải dùng vũ khí lạnh để chống đỡ, rõ ràng là đã hết đạn thật.
“Chúng ta... chúng ta đừng lại gần… nguy hiểm quá…” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lùi lại với vẻ sợ hãi, định chạy về phía cầu thang.
Lục Văn Ngạn không nhúc nhích. Cậu chăm chú nhìn người đàn ông đang múa đao bảo vệ đồng đội phía sau, toàn thân nhuốm máu, trông vô cùng chật vật nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú toát lên khí chất kiên nghị, dũng cảm đặc trưng của người lính. Người đó như một ngọn đèn trong đêm đen, thu hút ánh mắt Lục Văn Ngạn.
Thông tin nhân vật: Sở Tử Khiên
Thuộc tính cấp bậc: Dị năng hệ phong cấp 1 sơ kỳ
Sinh mệnh: 7500/9000
Năng lực: 0/2000
Đói khát: 20/100
Trạng thái: Suy yếu, đói
Không ngờ người đó lại là dị năng giả, nhưng đáng tiếc là dị năng đã cạn, giờ chỉ có thể cận chiến với tang thi.
Bất ngờ, Sở Tử Khiên hét lên đau đớn, máu tươi trào ra từ vết thương ở cánh tay phải. Con tang thi cào trúng anh ta phát ra tiếng gầm gừ phấn khích, cố vươn móng vuốt định móc tim con mồi.
“Lão đại, cẩn thận!” Một thanh niên hét lên cảnh báo.
Sở Tử Khiên gắng chịu đau, né đòn rồi dùng đao chém đứt tay tang thi, sau đó tung một cú đá mạnh, hất nó bay ra xa. Nhờ vậy, vòng vây của lũ tang thi bị xáo trộn, tạo ra một khoảng trống.
“Đi!” Giọng nói trầm thấp, đầy uy nghiêm của anh vang lên như tiếng đàn cello.
Không rõ là vô tình hay cố ý, hướng phá vây của họ lại chính là nơi Lục Văn Ngạn và nhóm của cậu đang đứng, nên họ lập tức nhìn thấy nhau.
“Đừng qua đây!” Phía sau Lục Văn Ngạn vang lên tiếng hét hoảng loạn, mấy người kia vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy ngược lên lầu, chẳng còn tâm trí gì.
Sở Tử Khiên khựng lại một chút, nhíu mày rồi xoay người chạy về phía hành lang bên kia.
Hành động của anh khiến Lục Văn Ngạn xúc động. Đúng là người quân nhân, thà đối mặt nguy hiểm chứ không muốn liên lụy người dân thường. Nhưng con đường mà họ sắp sửa chạy đến lại là một con đường ch.ết...
Đó là lối dẫn vào khu cấp cứu. Lục Văn Ngạn qua bản đồ biết rằng phía sau cánh cửa đó có rất nhiều tang thi. Nếu mở cửa, họ sẽ rơi vào vòng vây,trước có sói, sau có hổ, đường sống không còn.
Lòng cậu chợt căng thẳng, vội vàng hét lên: “Đừng qua đó! Trong phòng cấp cứu có rất nhiều tang thi!”
Nghe vậy, bốn người lính lập tức dừng lại, mặt đầy vẻ do dự. Lục Văn Ngạn đoán họ đang lo sẽ kéo liên lụy người dân. Nhưng lúc này, lũ tang thi đã phát hiện ra nhóm Lục Văn Ngạn, liền đồng loạt lao tới.
“Anh lính, qua bên này!” Lục Văn Ngạn vừa xử lý hai con tang thi gần nhất, vừa gọi lớn. Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn cũng phối hợp, dùng chân ghế đánh tan lũ tang thi.
Thấy họ có thực lực, bốn người lính không còn do dự, nhanh chóng chạy về phía nhóm Lục Văn Ngạn.
Khi họ đến gần, Lục Văn Ngạn nhận ra ai nấy đều đã kiệt sức. Giúp họ tìm nơi nghỉ ngơi và trị thương là lựa chọn tốt nhất.
“Lên lầu!” Lục Văn Ngạn ra hiệu, dẫn họ lên tầng hai, bản thân cùng Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn chặn hậu, ngăn lũ tang thi truy đuổi.
“Cảm ơn.” Sở Tử Khiên khẽ nói rồi nhanh chóng chạy lên.
Lục Văn Ngạn và hai người còn lại vừa đánh vừa rút lui, từ từ cũng lên được tầng hai.
“A a a, cứu mạng! Đừng tới đây!” Vừa lên đến nơi, Lục Văn Ngạn đã nghe thấy tiếng hét chói tai của một cô gái.
Tầng hai là khu phòng bệnh ngoại khoa. Phần lớn tang thi đã bị dụ xuống dưới, chỉ còn vài con bị nhốt trong phòng. Những người đó rõ ràng muốn tìm chỗ trốn nên mở bừa một cánh cửa, xui xẻo thay lại là phòng có tang thi. Hai con tang thi lập tức nhào ra khiến họ la hét om sòm.
“Im lặng!” Giọng trầm thấp của Sở Tử Khiên vang lên. Anh vung đao chém rơi đầu hai con tang thi, giải quyết nguy hiểm.
Mấy người kia run rẩy bước vào trốn cùng nhóm quân nhân.
“Bên này.” Sở Tử Khiên thấy Lục Văn Ngạn đã đến, liền gật đầu ra hiệu.
Mọi người bước vào phòng, Phương Cảnh Dương nhanh chóng lấy bàn ghế chặn cửa. Ai nấy đều ngồi bệt xuống đất thở dốc. Phòng vốn không lớn, giờ nhét mười hai người nên vô cùng chật chội.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi, giọng nói của Vương Lộ đột ngột vang lên: “Bọn họ không thể ở lại đây.”