Vì để giúp Lục Văn Ngạn, người không quen thuộc đường xá thoát khỏi cảnh mù mờ, mọi người trong phòng lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cây bút và vài tờ giấy nháp, để Sở Tử Khiên vẽ ra một bản đồ sơ lược.

Lục Văn Ngạn lặng lẽ mở hệ thống bản đồ của mình, so sánh với bản đồ Sở Tử Khiên vừa vẽ, liền hiểu rõ tình hình. Cậu lấy bút từ tay Sở Tử Khiên, vẽ lên giấy một lộ trình rồi nói: “Xem bản đồ thì nếu chúng ta đi về phía bên phải, luôn hướng về phía tây, sẽ là con đường ngắn nhất để tới quảng trường. Nhưng trên đường sẽ phải đi qua một khu dân cư và chợ, chắc chắn sẽ có rất nhiều tang thi tụ tập. Chi bằng đi về phía trái, xuyên qua công trường đang xây dựng kia, nhiều lắm cũng chỉ chạm trán vài con tang thi lẻ tẻ thôi.”

Sở Tử Khiên ánh mắt hơi lóe sáng rồi khẽ gật đầu. Thực ra anh cũng đã tính toán như vậy, chỉ là không ngờ Lục Văn Ngạn mới xem bản đồ đã có thể lên kế hoạch tỉ mỉ đến thế.

Sau khi nghỉ ngơi thêm một lúc, mọi người rời khỏi căn nhà.

Tại công trường, họ gặp vài đợt tang thi. Nhìn qua thì đều là công nhân lao động chân tay, bị cả nhóm dễ dàng tiêu diệt. Triệu Hoành Bác hào hứng cầm quân đao chạy tới, chặt đầu tang thi và móc tinh hạch ra từng viên một.

“Hồi nãy trong bệnh viện gi.ết bao nhiêu tang thi như vậy, không biết nhặt tinh hạch, thật sự đáng tiếc. Lần này nhất định không để sót!” Giờ đây, họ đã nhận ra tinh hạch là thứ rất quý, nên cần phải thu thập.

“Thằng nhóc này định giấu riêng à?” Ngô Lỗi không vui, giơ tay đập một cái vào gáy hắn.

“A đau… Ngô ca, em đâu dám, chẳng phải là định đưa cho Lục ca và đội trưởng sao…” Triệu Hoành Bác vừa xoa đầu vừa lí nhí giải thích, rồi lấy tinh hạch mới nhặt được ra.

“Cậu cũng không biết lau cho sạch à? Trên đó còn dính óc não kia kìa!” Ngô Lỗi chê bai đầy ghét bỏ.

Triệu Hoành Bác le lưỡi, nhanh chóng đem tinh hạch cọ lên quần áo rách rưới của tang thi vài cái, rồi mới đưa lại lần nữa.

Ngô Lỗi trịnh trọng nhận lấy, chia tinh hạch thành hai phần: một nửa đưa cho Sở Tử Khiên, một nửa đưa cho Lục Văn Ngạn.

Nghe họ nói chuyện đùa vui như vậy, Lục Văn Ngạn không nhịn được bật cười. Tinh hạch đối với dị năng giả là thứ vô cùng có giá trị. Theo thời gian, số người có dị năng sẽ càng lúc càng nhiều, khi đó tinh hạch chắc chắn sẽ trở thành tài nguyên quý báu, thậm chí thay thế cả tiền tệ. Nên bây giờ tranh thủ tích góp càng nhiều càng tốt.

Họ thuận lợi băng qua công trường, đi tiếp một đoạn theo con đường nhỏ, cuối cùng cũng đến được Quảng Trường Gia Di, mục tiêu ban đầu của họ.

Nơi này vốn là khu vực phồn hoa nhất Thân Thành, giờ đây lại mang một vẻ tiêu điều đổ nát. Khắp mặt đất là vết máu, kính vỡ và đủ loại tàn tích. Khu phố từng đông đúc người qua lại nay trở nên vắng vẻ hiu quạnh, chỉ còn vài con tang thi lảng vảng. Xung quanh có nhiều chiếc xe bị bỏ lại với kính vỡ nát, trong xe còn loang lổ máu me, có lẽ từng bị tang thi vây quanh, phá kính và kéo người ra ăn thịt.

“Nhìn kìa, xe của chúng ta ở đằng kia!” Chiếc xe rất lớn nên dễ nhận ra, lại còn là chiếc duy nhất còn nguyên vẹn trong bãi đỗ xe.

“Đi thôi, qua đó xem thử. Cẩn thận một chút, đừng làm tang thi chú ý.” Tang thi rất nhạy cảm với âm thanh và mùi, nhưng chỉ cần giữ khoảng cách và không phát ra tiếng, thường thì sẽ không bị phát hiện.

Cả nhóm cúi người, từ nơi ẩn nấp nhanh chóng chạy về phía chiếc xe. Đến gần thì phát hiện ổ khóa xe có vài vết xước rõ ràng, kính cũng bị gõ vào, chứng tỏ đã có người từng nhắm tới chiếc xe này, nhưng không thành công. Ngô Lỗi là người phụ trách lái xe, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì chiếc xe có kính chống đạn, và khi rời khỏi xe hôm đó, bản thân đã cẩn thận khóa cửa.

Khi Ngô Lỗi lấy chìa khóa ra định mở cửa xe, đột nhiên cảm thấy cổ chân tê rần. Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một con tang thi trốn dưới gầm xe đang cắn vào chân mình.

“Lão Ngô!” Sở Tử Khiên lập tức lao lên, chém một nhát lấy đầu con tang thi kia.

“Ngô ca, anh không sao chứ?” Triệu Hoành Bác cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy Ngô Lỗi, xem xét tình trạng vết thương.

Chỉ thấy trên chân Ngô Lỗi bị cắn rách một mảng thịt lớn, máu ở vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

“Ngô ca…” Hốc mắt Triệu Hoành Bác lập tức đỏ hoe.

Ngô Lỗi cảm thấy toàn thân tê dại, sắc mặt trắng bệch, đang định trấn an Triệu Hoành Bác vài câu thì đột nhiên phát hiện cảm giác tê liệt biến mất, thậm chí vết thương trên chân cũng bắt đầu khép miệng lại một cách thần kỳ.

“Ối trời ơi, Tiểu Bác, cậu không phải đang khóc đấy chứ? Có Lục ca ở đây, Ngô ca làm sao mà có chuyện được?” Phương Cảnh Dương cười hì hì nói.

Triệu Hoành Bác lúc này mới nhớ ra Lục Văn Ngạn có năng lực đặc biệt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất. Phương Cảnh Dương thấy vậy thì cũng không trêu chọc nữa, đưa tay kéo hắn dậy.

“Tiểu Lục à... cảm ơn cậu...” Ngô Lỗi hồi phục lại tinh thần, lau mồ hôi lạnh, cảm kích nói với Lục Văn Ngạn.

“Không có gì. Lần sau cẩn thận hơn là được.” Lục Văn Ngạn mỉm cười đáp.

Ngô Lỗi mở cửa xe, cả nhóm cùng nhau lên xe. Đây là chiếc SUV tám chỗ, không gian rất rộng, ngồi cực kỳ thoải mái. Cốp sau còn chứa một ít vũ khí và công cụ chiến đấu.

Sở Tử Khiên không lấy súng, mà phân phát cho mỗi người một thanh đao quân dụng và một con dao găm để phòng thân.

“Thế mấy khẩu súng thì sao?” Phương Cảnh Dương nhìn chằm chằm đống súng đó, thèm rỏ dãi, con trai ai mà chẳng thích súng chứ.

“Trung tâm thương mại rộng như vậy, chắc chắn có nhiều tang thi ẩn nấp. Nổ súng sẽ thu hút cả đàn tang thi đến. Mục tiêu của chúng ta là tránh chiến đấu, thu thập vật tư.” Sở Tử Khiên nói xong, lại thay đổi chủ ý: “Mang theo đi, có thể sẽ cần đến lúc khẩn cấp.”

Thế là mỗi người được phát thêm một khẩu súng phòng thân, Phương Cảnh Dương hài lòng ra mặt.

“Đi thôi, chúng ta tới trung tâm thương mại thu gom vật tư xong sẽ quay lại căn cứ quân khu.”

Xe dừng lại ở cửa trung tâm thương mại Gia Di. Cả nhóm nhanh chóng xuống xe, Ngô Lỗi cẩn thận khóa kỹ cửa. Nhưng họ vừa xuống xe đã bị tang thi gần đó phát hiện, một đám tang thi lảo đảo lết đến.

Mọi người lập tức xông vào trung tâm thương mại, khóa cửa chính lại, đồng thời kéo cửa sắt xuống, chặn lũ tang thi ở bên ngoài.

Vào trong, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm rồi cẩn thận tiến vào sâu bên trong. Ngoại trừ vài xác tang thi đã bị tiêu diệt, họ không gặp thêm mối nguy nào. Trung tâm thương mại vốn đông đúc, giờ lại vắng tanh không một bóng tang thi, khiến ai nấy cảm thấy kỳ lạ.

Tầng một là khu bán thời trang. Lục Văn Ngạn lúc này rất cần thay bộ đồ giáo phái đang mặc, vì cậu không muốn đi đâu cũng mang theo phong cách "dị giáo".

Vì cần hoạt động nhiều và chiến đấu, nên trang phục thể thao là lựa chọn hợp lý. Mọi người thống nhất thay sang đồ thể thao, ai cũng vào phòng thay đồ thay bộ quần áo bẩn ra và lấy thêm vài bộ dự trữ.

“Wow, Lục ca mặc đồ hiện đại nhìn còn đẹp trai hơn đó!” Phương Cảnh Dương thấy Lục Văn Ngạn bước ra với bộ đồ thể thao màu đen thì kêu to.

“Đội trưởng của tụi mình cũng ngầu nữa chứ!” Triệu Hoành Bác cũng không chịu thua mà hô theo.

Lục Văn Ngạn quay đầu lại nhìn, thấy Sở Tử Khiên mặc đồ thể thao đen bước ra từ phòng thay đồ. Khuôn mặt góc cạnh rõ nét, kết hợp với bộ đồ đen càng tôn lên khí chất quân nhân mạnh mẽ, mỗi cử động đều toát ra sự cương nghị. Ngược lại, Lục Văn Ngạn với làn da trắng và khí chất ôn hòa lại mang vẻ nhã nhặn, từng động tác đều nhẹ nhàng uyển chuyển.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tán thưởng.

“Đừng đùa nữa, thời gian gấp lắm, chúng ta còn phải đi thu thập vật tư.” Sở Tử Khiên đi đến bên Triệu Hoành Bác, gõ nhẹ lên đầu tên nhóc đó.

“Biết rồi!” Triệu Hoành Bác lè lưỡi, nhanh chóng đi theo Sở Tử Khiên.

Lục Văn Ngạn cố ý đi sau cùng, gom toàn bộ quần áo trong cửa hàng bỏ vào hệ thống chứa đồ. Bản thân còn rảnh rỗi ghé qua cửa hàng đồ lót bên cạnh, gom cả đống áo ngực, quần lót, tất và linh tinh các thứ.

Không xa có một cửa hàng bán đồ leo núi, cả nhóm mỗi người lấy một chiếc ba lô và thay sang giày chuyên dụng, sau đó tiến thẳng đến mục tiêu lớn nhất: siêu thị Walmart.

Bên trong Walmart vô cùng hỗn độn, container đổ ngổn ngang, đủ loại hàng hóa vung vãi khắp nơi, rõ ràng từng bị cướp phá. Nhưng dù sao con người cũng có hạn, mang được bao nhiêu đâu, nên phần lớn hàng hóa vẫn còn nguyên.

“Lấy các loại thực phẩm đóng gói, ít hỏng. Nước uống thì lấy vài chai. Lấy trong khả năng thôi, kẻo nặng quá ảnh hưởng di chuyển.” Sở Tử Khiên phân công rồi nói tiếp: “30 phút sau tập hợp.”

“Rõ! Đội trưởng!” Nhóm lính đặc chủng huấn luyện kỹ càng lập tức tản ra, để lại Lục Văn Ngạn và hai người còn lại đứng ngơ ngác.

“Lục ca, tụi mình chia ra hay đi cùng nhau?” Phương Cảnh Dương hỏi.

“Cùng nhau đi.” Lý Minh Viễn chưa để Lục Văn Ngạn trả lời đã nói trước.

Lục Văn Ngạn nhìn một cái, hiểu ngay ý của Lý Minh Viễn, mỉm cười gật đầu. Ba người cùng nhau đi dọc theo dãy kệ thực phẩm, đi tới đâu là kệ trống trơn tới đó, từ mì gói, gia vị, đến nồi niêu xoong chảo, tất cả đều bị Lục Văn Ngạn thu vào hệ thống, khiến Phương Cảnh Dương há hốc mồm.

Lý Minh Viễn huých nhẹ Phương Cảnh Dương, hắn mới giật mình tỉnh lại.

“Lục ca, anh... anh...” Phương Cảnh Dương lắp bắp mãi không nói nên lời.

Lục Văn Ngạn chỉ mỉm cười, tay vẫn không ngừng thu vật tư.

Phương Cảnh Dương lập tức làm động tác “kéo khóa miệng”, rồi mắt sáng lên đi theo sau Lục Văn Ngạn như thể đang săn được kho báu.

Khi Lục Văn Ngạn vừa thu xong một kệ giấy vệ sinh, bỗng thấy đằng sau kệ xuất hiện một gương mặt lính đặc chủng đang ngơ ngác nhìn mình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play