“Anh còn cái tinh hạch kia nữa không? Tôi cũng muốn thử xem sao, Lục ca nói tôi là dị năng giả hệ thổ.” Lý Minh Viễn thấy được dị năng của Phương Cảnh Dương và Sở Tử Khiên thì cũng nóng lòng muốn thử.
Sở Tử Khiên có chút ngại ngùng đáp, “Xin lỗi, lúc trước đâu có biết tinh hạch có tác dụng gì, nên cũng không để ý thu thập lại.”
Lý Minh Viễn hơi thất vọng cúi đầu xuống, nhưng Lục Văn Ngạn trong lòng bỗng lóe lên ý nghĩ, bèn lấy mấy viên tinh hạch từ túi đồ trong hệ thống ra.
“A Viễn, tôi ở đây có này.” Lục Văn Ngạn mở tay, bảy tám viên tinh hạch trong suốt óng ánh lấp lánh nằm gọn trong lòng bàn tay, “Tôi thấy có thể sẽ dùng được nên tiện tay nhặt chút ít.”
Lý Minh Viễn mừng rỡ như bắt được vàng, cầm một viên tinh hạch nhắm mắt lại bắt đầu hấp thụ, cũng muốn cảm nhận thử sự kỳ diệu của việc hấp thụ tinh hạch.
Do mới chỉ vừa thức tỉnh dị năng, Lý Minh Viễn còn chưa thể điều khiển hay kiểm soát dị năng giống như Sở Tử Khiên. Trước đó hai lần phát dị năng của hắn cũng chỉ là phản ứng bản năng trong lúc nguy hiểm, chẳng khác nào ăn may. Vậy nên lần này cũng không khá hơn, hoàn toàn không kiểm soát được hướng đi của dị năng. Chỉ nghe một tiếng rầm, trên sàn nhà xuất hiện một cái lỗ lớn, nếu không nhờ mọi người phản ứng nhanh, kịp thời tránh đi, thì chắc cũng bị rơi xuống theo sàn nhà rồi.
“Gào gào gào!” Tiếng gầm gào của tang thi vang vọng không ngớt từ tầng dưới vọng lên.
“Moá ơi!” Triệu Hoành Bác cúi đầu nhìn qua cái lỗ thủng, liền phát hiện tầng một đã chật ních tang thi, cả đám đang tụ tập dưới chân họ, điên cuồng rống lên về phía trần nhà. Một vài con còn nhảy chồm chồm như châu chấu, ánh mắt đỏ ngầu, như thể chỉ mong có thể nhảy lên mà cắn xé đám người trên lầu.
“Xin, xin lỗi.” Lý Minh Viễn toát mồ hôi lạnh, xoa trán liên tục xin lỗi.
“Không sao, chỗ này xem ra cũng không ở lại lâu được nữa.” Lục Văn Ngạn nghiêm túc nói, “Tôi thấy mọi người nên tranh thủ thời gian hấp thụ hết tinh hạch đi, để có đủ dị năng. Tang thi tuy đáng sợ, nhưng vẫn còn sợ ánh nắng mặt trời, ban ngày hành động sẽ chậm hơn. Giờ cũng gần trưa rồi, chờ đến lúc mặt trời lên cao, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Tiếng tang thi gào rú rất khó nghe, phải nhanh chóng rút lui mới là thượng sách. Lục Văn Ngạn bèn chia số tinh hạch còn lại cho ba người kia.
“Đúng rồi.” Lý Minh Viễn mở túi hành lý ra, chia đồ ăn và nước uống cho mọi người.
“May quá! Giờ mới có đồ ăn, tôi sắp ch.ết đói rồi đây!” Triệu Hoành Bác nhận lấy chiếc sandwich, bóc vỏ liền cắn mạnh một miếng.
“Đợi quay về căn cứ, tôi nhất định sẽ mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn.” Sở Tử Khiên trịnh trọng cam kết. Đội quân đông người, vốn đã có sẵn không ít vật tư dự trữ nên nhất thời cũng không phải lo thiếu lương thực. Sau khi trở về, anh nhất định phải cảm tạ ân cứu mạng của mấy người này.
“Được, tụi tôi chờ lời đó.” Lục Văn Ngạn mỉm cười gật đầu.
Ngô Lỗi và Lưu Khoan cũng đã đói lả, lúc ăn thì chẳng còn giữ hình tượng gì nữa, cứ thế cắm đầu ăn như thể mấy ngày chưa có hạt cơm.
“Mấy người kiếm được mấy thứ này ở quầy bán đồ ăn dưới lầu hả? Không biết ai mà dọn sạch cả cái cửa hàng, làm tụi tôi muốn kiếm chút đồ lót dạ cũng không ra.” Ăn uống xong, Triệu Hoành Bác không chịu nổi im lặng lại bắt đầu luyên thuyên.
Nghe vậy, Lý Minh Viễn theo bản năng liếc nhìn Lục Văn Ngạn, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó qua loa ứng phó vài câu, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Thế nhưng biểu hiện khác thường của họ lại không qua mắt được Sở Tử Khiên. Anh nhìn Lục Văn Ngạn với ánh mắt có thêm vài phần tò mò và hứng thú, trực giác mách bảo rằng người thanh niên này dường như còn ẩn giấu rất nhiều bí mật, mà năng lực cậu ta có được chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
Sở Tử Khiên đưa một viên tinh hạch cho Lục Văn Ngạn và nói: “Cậu chưa lấy phần của mình.”
Lục Văn Ngạn ngẩn ra, rồi mỉm cười nhận lấy viên tinh hạch, không giải thích gì thêm. Khi ba người kia ngồi xuống hấp thu năng lượng từ tinh hạch, cậu cũng nhắm mắt giả vờ như đang tu luyện.
Đến đúng 1 giờ chiều, mặt trời chiếu rọi dữ dội, mọi người sau khi nghỉ ngơi cũng đã gần như hồi phục, liền lần lượt đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi ẩn náu.
“Ba người kia thì sao?” Phương Cảnh Dương bất chợt nhớ tới ba tên kia đang trốn trong phòng phẫu thuật vô trùng.
Cả nhóm có chút do dự. Nếu mang theo ba người đó, có khả năng sẽ làm lộ năng lực của Lục Văn Ngạn; nhưng bỏ lại họ, trong lòng lại không yên. Là một quân nhân, Sở Tử Khiên không thể thấy người gặp nạn mà không cứu, nhưng anh cũng từng hứa sẽ không để lộ bí mật của Lục Văn Ngạn, vì vậy chỉ im lặng.
“Cứ mang theo đi, cứ nói Tiểu Bác không bị biến thành tang thi mà là đã thức tỉnh dị năng. Khi đến căn cứ thì tách ra với họ là được.” Lục Văn Ngạn trước giờ luôn giữ nguyên tắc "người không phạm ta, ta không phạm người". Dù không ưa ba người kia, cậu cũng không nhẫn tâm bỏ mặc họ lắm.
“Cảm ơn.” Sở Tử Khiên khẽ nói lời cảm tạ, rồi đi qua lối y tế đến phòng phẫu thuật vô trùng, nhẹ nhàng gõ cửa:
“Tôi là đội trưởng đội đặc nhiệm chi đội số 9 của Bộ Cảnh vệ Đặc biệt, Sở Tử Khiên. Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, các người mau ra đi cùng chúng tôi.”
Ba chàng trai bên trong vừa nghe thấy tiếng Sở Tử Khiên lập tức hoảng loạn hét lên: “Đừng hòng lừa chúng tôi! Anh đã nhiễm virus, chắc chắn đồng đội anh đã biến dị, anh muốn dụ chúng tôi ra ngoài để làm mồi cho các người ăn đúng không?!”
Bất kể Sở Tử Khiên giải thích thế nào, họ càng gào thét dữ dội, kiên quyết không mở cửa.
Bất lực, anh đành quay về.
“Sao rồi?” Mọi người hỏi.
Sở Tử Khiên kể lại sự việc, mọi người chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Trước khi đi, Lý Minh Viễn để lại vài cái bánh qui ngoài cửa phòng phẫu thuật vô trùng, gõ cửa dặn họ rồi rời đi. Giờ đây, số phận của những người đó chỉ có thể trông vào may rủi.
Việc rời khỏi bệnh viện thật sự vô cùng nguy hiểm. Nhưng nhờ có Lục Văn Ngạn dẫn đầu, phối hợp với những quân nhân có kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ và sự hỗ trợ của Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn, bọn họ đã dễ dàng đối phó với đám tang thi bình thường.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng rời khỏi được bệnh viện. Dựa vào bản đồ, Lục Văn Ngạn chọn một con đường ít tang thi nhất, nhanh chóng cắt đuôi lũ bám theo.
Tìm đại một căn nhà bỏ trống, mọi người cùng nhau chui vào trú tạm. Ai nấy đều thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, trong lòng tràn đầy cảm giác sống sót sau tai họa.
“Có vẻ tình hình nhiễm bệnh đang ngày càng nghiêm trọng, tang thi ngoài kia mỗi lúc một đông hơn.” Sở Tử Khiên cau mày nhìn ra ngoài, thấy đám tang thi lang thang kiếm mồi.
“Chúng ta cần phải trở về doanh trại, nhất thiết phải có một chiếc xe.”
“Tôi đồng ý, tang thi quá đông.” Lục Văn Ngạn gật đầu. Đạn của nhóm Sở Tử Khiên đã dùng hết từ lâu, dọc đường đều phải dùng vũ khí lạnh chiến đấu. Chính anh cũng đã sắp cạn năng lượng, nếu không phải khả năng phục hồi nhanh, họ đã bỏ mạng trong bệnh viện hoặc trên đường rút lui.
Doanh trại nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố đến ba tiếng lái xe. Nếu đi bộ, vượt qua những khu phố dày đặc tang thi chẳng khác nào tự sát.
“Kia, cái xe kia thì sao?” Phương Cảnh Dương mắt sáng rỡ chỉ về chiếc xe thể thao BMW bên đường.
Lý Minh Viễn lườm một cái, bực bội: “Cậu nghĩ cái xe thể thao chỉ có hai chỗ đó chở được hết chúng ta à?”
Phương Cảnh Dương chu môi, lại chỉ vào chiếc minibus màu trắng gần đó: “Thế còn chiếc kia?”
“Xe đó vỏ mỏng, gầm thấp, đầu xe ngắn, cậu nghĩ nó xuyên qua được đàn tang thi sao?”
Lý Minh Viễn lại phản bác, Phương Cảnh Dương tức tối quay mặt đi không thèm nói nữa.
Lục Văn Ngạn bị hai người họ làm cho bật cười: “A Viễn nói đúng, chúng ta nên kiếm một chiếc xe to, chắc chắn, tốt nhất là xe địa hình.”
“Tốt nhất là có Hummer hay Land Rover! Cảm giác ngầu hơn hẳn!” Triệu Hoành Bác hưng phấn nói.
“Nghe thì hay đấy, nhưng kiếm ở đâu bây giờ?”
“Tôi nhớ ra rồi, xe chúng ta để ở bãi xe quảng trường Gia Di.” Sở Tử Khiên nói.
Họ chính là bị chia cắt khỏi xe tại quảng trường Gia Di, lúc đó đàn tang thi quá đông nên đành bỏ xe chạy thoát. Xe quân đội được trang bị chống trộm tốt, không có chìa khóa thì không thể nổ máy. Nếu những người sống sót đã rút khỏi đó, tang thi cũng không còn tụ lại, bọn họ có thể quay lại lấy xe.
“Quảng trường Gia Di là khu thương mại rất lớn, xung quanh có siêu thị và trung tâm mua sắm, chúng ta cũng có thể nhân tiện thu thập ít vật tư.”
Trong thời kỳ mạt thế, vật tư cực kỳ quý giá, cả nhóm lập tức bắt đầu bàn bạc lộ trình đến quảng trường và danh sách cần thu gom. Chỉ có điều, họ nhanh chóng nhận ra Lục Văn Ngạn vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, không nói lời nào.
“Lục ca, sao anh im lặng vậy? Không đồng ý với kế hoạch à?” Phương Cảnh Dương hỏi.
“Không, tôi thấy kế hoạch rất hợp lý.”
“Vậy tại sao anh không góp ý gì cả?”
Lục Văn Ngạn gãi mũi ngượng ngùng: “Vì tôi thấy mình không giúp được gì trong việc lập kế hoạch…”
“Sao lại thế được?” Lý Minh Viễn ngạc nhiên. Hắn từng đi cùng Lục Văn Ngạn từ nhà kho tới bệnh viện, chính Lục Văn Ngạn là người dẫn đường, né tránh tang thi một cách tài tình và đến đích rất nhanh. Lý Minh Viễn cảm thấy Lục Văn Ngạn có năng lực đặc biệt.
Lục Văn Ngạn hơi lúng túng nói: “Vì tôi không quen đường ở khu Gia Di…”
Thực ra, cậu vốn xuyên không đến thế giới hậu tận thế sau một trận động đất. Dù nơi đây trông rất giống Trái Đất, nhưng thành phố này với Lục Văn Ngạn hoàn toàn xa lạ. Ngay cả tên “quảng trường Gia Di” mình cũng chưa từng nghe đến.
Lúc trước cậu tìm được bệnh viện là nhờ hệ thống chỉ đường, còn tránh tang thi là dựa vào bản đồ cảnh báo. Nhưng đối với Gia Di, bản thân chẳng biết gì cả nên chỉ có thể im lặng.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Người sống ở Ninh Thành thì không ai không biết quảng trường Gia Di, chẳng lẽ Lục Văn Ngạn không phải người Ninh Thành?
“Haha, Lục ca trước kia là diễn viên mà, đi quay phim nên mới ra đây, chắc là lần đầu đến Ninh Thành thôi, không biết đường cũng bình thường.” Phương Cảnh Dương cười nói.
“Bảo sao Lục ca ăn mặc lạ vậy, em còn tưởng anh cosplay hiệp khách cổ đại nữa cơ!” Triệu Hoành Bác phụ họa.
“Có khi nào Lục ca là minh tinh mới nổi thì sao…” Phương Cảnh Dương và Triệu Hoành Bác tụ lại bắt đầu tám chuyện.
Lục Văn Ngạn bị chọc cho cạn lời, nhưng trong lòng lại thầm mừng vì họ đã hiểu lầm theo hướng có lợi, đỡ phải tìm cách giấu chuyện mình xuyên không đến.