Cố Cẩn Niên lúc này đây cũng bị Quý Tư Thâm làm ảnh hưởng.
“Hai ngày nữa là khai giảng, anh đưa em đến trường nhé?”
Nguyên chủ là sinh viên, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp.
Mối quan hệ giữa hắn và Cố Cẩn Niên, trừ bỏ một vài người trong giới, cũng chẳng mấy ai biết đến.
Từ khi xảy ra chuyện hôm đó, Quý Tư Thâm bỗng dính lấy hắn một cách lạ thường.
Nằm gọn trong lòng Cố Cẩn Niên, cậu khẽ lắc đầu.
“Em không muốn đến trường.”
Cố Cẩn Niên từ sau lần vuốt tóc Quý Tư Thâm, liền yêu thích không rời tay, động một chút là lại xoa đầu cậu.
Quý Tư Thâm ôm lấy Cố Cẩn Niên, cọ nhẹ vào lòng ngực hắn.
“Em không thích trường học.”
Cố Cẩn Niên nghe vậy, đại khái cũng hiểu được nguyên do.
Trước đây hắn cũng biết, ở trường học, đám người kia luôn có lời ra tiếng vào sau lưng Quý Tư Thâm.
Quý Tư Thâm là con trai nhưng lại sở hữu gương mặt quá mức thanh tú.
Hơn nữa, tính tình nguyên chủ trước đây có chút âm trầm, vì vậy cũng không được nhiều người yêu thích.
Thế là, Quý Tư Thâm dứt khoát làm nũng, ngửa đầu lên, đôi mắt trong veo như phủ đầy sao trời, nhìn Cố Cẩn Niên.
“Anh Cẩn Niên, em không đi học được không?”
Một tiếng "Anh Cẩn Niên" thôi đã khiến tim hắn mềm nhũn, rối bời.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như mèo con, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Nhịn không được muốn sờ.
Người này, luôn khiến hắn trở nên mất kiểm soát một cách dễ dàng, trong lòng toàn là lửa giận.
Nhưng giờ đây, cũng là nhóc con này, luôn biết cách chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn.
“Được, không muốn đi thì không đi.”
Cố Cẩn Niên cũng chẳng sợ nhóc con của hắn không tốt nghiệp nổi.
Được hắn đồng ý, Quý Tư Thâm liền vui mừng đến mức đôi mắt cũng lấp lánh như phủ ánh sáng.
Nụ cười kia ngọt như mật, đâm thẳng vào lòng Cố Cẩn Niên, khiến hắn không rời được mắt.
Cảm xúc khác lạ trong lòng hắn ngày càng sâu đậm.
Chỉ tiếc, đằng sau lớp vỏ ngọt ngào ấy lại là độc dược.
Trước kia hắn từng nghĩ Quý Tư Thâm rất giống người đó, nhưng hiện giờ xem ra là không phải.
“Cẩn Niên, ở nhà chán quá, em có thể đến công ty anh được không?”
Quý Tư Thâm như mèo nhỏ dụi vào cằm hắn, khiến hắn càng thêm ngứa ngáy.
Ấn nhẹ cái người đang không chịu yên phận xuống, giọng dịu dàng, “Em muốn đến công ty?”
Quý Tư Thâm khẽ ừ một tiếng, “Em muốn ở bên cạnh bồi anh, không được sao?”
Ngữ khí mang theo sự khẩn cầu, làm người khác không sao từ chối nổi.
Dĩ nhiên là cậu muốn đến công ty, theo cốt truyện hiện giờ, bạch nguyệt quang của Cố Cẩn Niên sắp xuất hiện rồi.
Nếu không đến đó, cậu làm sao có thể ra tay được?
Quý Tư Thâm hiện tại vẫn chưa rõ vị trí của mình trong lòng Cố Cẩn Niên nặng bao nhiêu.
Dù sao thì bạch nguyệt quang kia cũng chiếm giữ trái tim hắn suốt mười năm.
Còn cậu, hiện tại chỉ biết nhún nhường, làm nũng, bày ra dáng vẻ đáng yêu, thiếu điều chưa đem bản thân ra bán mà thôi.
Tất nhiên phải tự mình chủ động rồi.
Cố Cẩn Niên không thể từ chối khi Quý Tư Thâm bày ra bộ dáng như vậy, đành gật đầu đồng ý.
Nhưng trước khi đến công ty, Quý Tư Thâm còn phải ghé qua một chỗ.
Lần trước nguyên chủ chạy đến quán bar, gặp phải tên cặn bã Triệu Văn Đình là do chính đứa em cùng cha khác mẹ của cậu ban tặng.
Trong nguyên tác, cũng là do Quý Đồng đến bên cạnh Cố Cẩn Niên mách lẻo, thêm mắm dặm muối mới khiến hắn nổi giận, chạy đến quán bar bắt gian.
Nếu cậu ta đã vội vàng muốn tôi gặp đau khổ, thì bây giờ tôi đương nhiên phải đòi lại cho bằng được.
“Ký chủ, trực giác nói tôi biết, cậu lại sắp đi làm chuyện xấu rồi đúng không?”
Quý Tư Thâm nhướng mày, “ Đương nhiên rồi, mày đã bao giờ thấy tao chịu thiệt chưa?”
Hệ thống cười ha hả, đúng là vậy thật.
Quý Tư Thâm nhân lúc Cố Cẩn Niên đến công ty, liền quay trở về Quý gia.
Nguyên chủ từ nhỏ đã không được yêu thương trong căn nhà này.
Ngược lại, Quý Đồng lại rất biết lấy lòng người lớn trong nhà.
Cậu ta hiểu cách làm thế nào để tỏ ra yếu thế, biết làm sao để được người khác yêu thích, đây là điều mà nguyên chủ chưa bao giờ làm được.
Nguyên chủ và Quý Đồng cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ của nguyên chủ mất, cha Quý liền đón mẹ con Quý Đồng vào nhà.
--
Tác giả này đam mê dùng phép mô tả, sơ hở là giống mèo con, giống sao trời, giống cái này, cái kia. Vừa đọc vừa edit đến những cảnh tả thụ mà tui nhức đầu ngang, kíuuu =)))