Sáng hôm sau, Osk đã đến nhà kính thủy tinh từ rất sớm.
Tối qua, hắn và Lục Sanh cùng nhau kiểm nghiệm phiến lá kia, phát hiện tế bào bên trong có hoạt tính rất cao, còn chứa một loại chất đặc biệt.
Tạm thời vẫn chưa nghiên cứu được công dụng cụ thể của loại chất đó, nhưng đã biết chắc một điều — nó có sức hấp dẫn rất lớn đối với thú nhân. Cứ nhìn con sư tử nào đó hôm qua kích động đến mức biến thành hình thú là rõ.
Osk vẫn còn vương vấn dư vị ngày hôm qua, bèn chủ động xung phong nhận nhiệm vụ, sáng sớm đã chạy tới tưới dung dịch dinh dưỡng cho Tô Vu, tiện thể hít mùi hương một chút.
Dòng chất lỏng màu lục biếc chầm chậm thấm vào đất, Tô Vu khẽ đung đưa tán lá một cách dễ chịu, tinh thần hải tràn ngập sự mát lành dễ chịu, chỉ là... vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cô len lén liếc nhìn Osk.
Nhìn trái nhìn phải, chẳng có ai xung quanh, “Osk, kẻ chuyên quan sát lén” quyết định lại gần hít thêm mùi hương ấy.
Hắn bước tới trước mặt Tô Vu, cúi người xuống, hít một hơi thật sâu, dốc toàn bộ năng lực từng đo phổi hồi còn đi học, rót đầy đầu óc bằng mùi hương kia , chỉ cảm thấy như đang hít linh khí tiên giới, đầu óc tỉnh táo, toàn thân khoan khoái, cảm giác khỏe mạnh vô cùng.
Ba ơi, con cảm thấy hôm nay con ăn được ba bát cơm luôn ấy!
Osk hân hoan nghĩ vậy.
Nhưng giây tiếp theo, Osk liền biến thành một con sư tử con.
Tô Vu lặng lẽ nhìn cụm lông nhỏ dưới gốc cây, khống chế tinh thần lực của mình, thả ra nhiều xúc tu tinh thần hơn, để sư tử con kia hít được nhiều mùi thơm hơn.
Làm tròn lên thì việc con mèo hít cây cũng bằng cô hít mèo rồi!
---
Sau vài ngày “hút mèo” (không phải!), vào một đêm trăng treo giữa trời, Tô Vu lại thấy hai tên kia xuất hiện.
Mấy ngày nay, một người đến tưới cây buổi trưa, người kia buổi tối, luân phiên nhau. Đây là lần thứ hai hai người họ cùng xuất hiện, Tô Vu linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Dưới ánh trăng, hai người mặc áo blouse trắng sải bước đi đến, bên người họ còn có mấy quả cầu kim loại lơ lửng giữa không trung, lúc lên lúc xuống, lặng lẽ theo sát phía sau.
“Biết đâu tối nay có thể hóa thành người rồi…” Tô Vu bỗng có một linh cảm kỳ lạ.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ không vượt qua được cửa ải hóa hình, dù sao thì cô quen thuộc với con người còn hơn là cây cối.
“Không biết sau khi hóa hình… liệu có giống kiếp trước của mình không…”
Hai người rất nhanh đã đến gần Tô Vu, ba quả cầu kim loại cũng bay đến, lơ lửng bên cạnh cô, còn hai quả cầu khác thì bay vòng xa xung quanh ba người.
Dù đã là ban đêm, nhưng ánh trăng hôm nay dịu dàng, thêm chút ánh sáng từ đèn nhỏ ở góc nhà kính khiến cả không gian trở nên rực rỡ.
Chỉ thấy Lục Sanh từ túi áo blouse trắng lấy ra một ống nghiệm chứa dung dịch màu hồng tím, cẩn thận tháo niêm phong, lắc nhẹ một cái, một dải bọt khí nổi lên rồi tan biến trong nháy mắt.
Hắn cúi người, nhắm ngay phần gốc của cái cây mà đổ dung dịch xuống, không để sót một giọt nào.
Sau đó đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào cổ thụ trước mặt, môi mím chặt, đến mức không chớp lấy một lần.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy mu bàn tay hắn đang siết chặt ống nghiệm trống, nổi gân xanh.
Nhưng lúc này Tô Vu không còn tâm trí để để ý đến điều đó, khi dung dịch được đổ xuống, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu cô, ý thức chìm vào bóng tối đen kịt.
Không biết qua bao lâu, như quả trứng bị đập vỡ lớp vỏ, trong biển ý thức của Tô Vu rọi vào một tia sáng.
Tia sáng ấy đến đột ngột, không rõ từ phương nào, nhưng chính nhờ nó, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng.
Biển ý thức càng lúc càng sáng, rực rỡ như ban ngày.
Tô Vu cảm nhận được bức tường ngăn giữa cô và thế giới bên ngoài đang tan vỡ, bên ngoài đó dường như có thứ gì đang vẫy gọi cô.
Cô hiểu rằng —— mình sắp hóa hình rồi.
Không chần chừ, Tô Vu, phiên bản nhỏ bé trong biển ý thức, lao thẳng về phía ánh sáng.
“!”
Osk tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng trắng trước mắt.
Ánh sáng ấy không quá chói, nhưng hắn chẳng dám chớp mắt lấy một cái, sợ lỡ mất khoảnh khắc quý giá này.
Đứng thẳng người như cây cột, hắn khẽ chọt chọt vào vai nam nhân bên cạnh, hỏi:
“Lão Lục, tôi không hoa mắt đúng không? Đây là… hóa hình hả?!”
Bên cạnh, Lục Sanh cố gắng mím môi để kiềm chế xúc động, nhưng khóe môi đã không kìm được mà khẽ cong lên, giọng nói vốn luôn lạnh nhạt nay cũng mang theo một chút run rẩy:
“Ừ, cậu không nhìn nhầm… Đế quốc sắp chào đón một quý nữ mới rồi.”
Hắn âm thầm bổ sung một câu trong lòng: Em trai tôi có hy vọng rồi.
Chớp mắt, ánh sáng trắng tản đi, một bóng người dần hiện ra trong quầng sáng.
Thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, tà áo dài màu xanh ngọc thướt tha tôn lên vòng eo nhỏ đến mức một tay ôm trọn, mái tóc xõa xuống lưng, lại là màu đen khác biệt với những quý nữ khác.
Cô đưa tay vuốt một lọn tóc bên má, mười ngón tay thon dài như măng non, cổ tay trắng như tuyết, khuôn mặt mịn màng như ngọc, đôi mắt đào hàm chứa ý cười, ánh nhìn như gom hết vì sao trong trời đêm.
Ánh mắt ấy vừa quét qua, Lục Sanh lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Nhìn hai nam nhân trước mặt, Tô Vu im lặng một lát. Là người mới, cô quyết định... cứ giữ thái độ khiêm nhường trước đã.
Cô mỉm cười, chủ động chào: “Xin chào hai người.”
“Thình thịch… thình thịch…”
Bên tai Lục Sanh chỉ còn tiếng tim mình đập loạn, như thể tai ù mất rồi.
Giọng nói kia nhẹ nhàng như đến từ một thế giới khác, hắn phải mất mấy giây mới tiêu hóa được hai chữ “xin chào” ấy, nhưng lại không biết nên trả lời gì.
May mà gương mặt hắn vốn đã lạnh như băng, dù có cứng đơ thì cũng không ai nhận ra.
“Thưa quý nữ điện hạ kính mến, tôi tên Osk Wright, năm nay 21 tuổi, tinh thần lực cấp A, không có dị năng, chuyên nghiên cứu khoa học, nhà ở thành phố B, ba mẹ khỏe mạnh, không có anh chị em…”
Người phản ứng nhanh nhất lại là Osk vốn hay ngốc nghếch, hắn lập tức giới thiệu bản thân, có điều… lời nói càng lúc càng giống bản khai trong buổi xem mắt.
Nghe giọng nói quen thuộc ấy đọc như đang điền form, Lục Sanh hơi cau mày, có chút cạn lời.
Hắn khẽ cắn răng, cảm giác ê ê như bị chanh xát vào.
Hắn còn chưa kịp giới thiệu cơ mà!
“Khụ khụ…”
Lục Sanh ho nhẹ một tiếng, thuận thế tiếp lời Osk.
“Thưa quý nữ điện hạ, tôi là Lục Sanh, là bạn tốt của Osk. Trước tiên, chúc mừng ngài đã hóa hình thành công. Ngoài ra… ngài có muốn nghỉ ngơi trước không?”
Giọng nói lạnh nhạt của hắn lần này lại mang theo chút quan tâm, khiến Osk đứng cạnh bất ngờ không ít.
Thì ra tên này cũng biết quan tâm người khác, bình thường mặt lạnh như tiền, chẳng chút cảm xúc, đúng là bị đánh giá thấp rồi.
Không chịu thua, Osk cũng bắt đầu lo lắng hỏi han Tô Vu.
Tô Vu chỉ lặng lẽ nhìn họ, trong lòng thì dửng dưng như nước.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, cảm ơn họ rồi giới thiệu:
“Xin chào, tôi tên là Tô Vu. Cho hỏi… đây là đâu vậy? Tôi không nhớ gì cả.”
Lục Sanh và Osk liếc nhau, xem ra quý nữ điện hạ lần này khác với những người hóa hình từ Thánh Thụ trước đó, không có ký ức truyền thừa.
Sau đó Lục Sanh quay sang giải thích:
“Thưa quý nữ điện hạ, đây là Phân viện B Thành của Sở Hộ Mầm Hoàng Thất. Tôi và Osk đều là nghiên cứu viên ở đây. Ngài là do một lính đánh thuê tìm thấy trong khu rừng ngoài thành cách đây một tháng. Vừa rồi ngài đã hóa hình thành công. Xin đừng lo lắng, ngày mai chúng tôi sẽ giải thích cụ thể, bây giờ khuya rồi, chúng tôi xin phép đưa ngài về phòng nghỉ ngơi trước.”
Tô Vu thấy cũng đúng, cô cần nghỉ ngơi, nhìn lại bản thân xem hóa hình thành hình dạng gì, tiện thể quan sát môi trường xung quanh. Cô gật đầu đồng ý.
Vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt thường trực trên môi: “Vậy làm phiền hai người rồi.”
Lục Sanh:!
Quý nữ điện hạ lại cười với mình nữa rồi! Trái tim tan chảy mất!
Osk: Rõ ràng quý nữ điện hạ cười với tôi cơ mà!
Không khí xung quanh bỗng nhuộm chút sắc hồng, Lục Thương khẽ gật đầu, xoay người dẫn đường cho quý nữ điện hạ.
–-----
Bước ra khỏi nhà kính ngập tràn hơi ấm, băng qua hành lang dài mang đầy phong cách công nghệ cao, Tô Vu đến nơi nghỉ tối nay.
“Thưa quý nữ điện hạ, đây là phòng của ngài. Tôi và Osk ở ngay bên cạnh, nếu có gì bất tiện, chỉ cần nhấn nút đỏ trên tường, chúng tôi sẽ nhận được thông báo và lập tức đến ngay.”
Lục Sanh nghiêng người, một tay đặt lên ngực, tay kia làm động tác mời vào phòng.
Tô Vu liếc mắt nhìn sơ qua, phát hiện tông màu chủ đạo trong phòng là bạc trắng, khác với thế giới trong giấc mơ của cô.
Thấy ánh mắt đánh giá của Tô Vu, trong lòng Lục Sanh có phần thấp thỏm.
Không ai ngờ kỳ tích ba trăm năm sau thực sự lại xuất hiện, vì vậy trong sở cũng không đặc biệt chuẩn bị nơi ở ấm áp dễ chịu cho Quý nữ điện hạ, giờ muốn chuẩn bị cũng không còn kịp nữa.
Tối nay Quý nữ điện hạ chỉ có thể nghỉ tạm ở phòng tiếp khách dành cho khách quý trong Sở Hộ Mầm, tuy đầy đủ tiện nghi nhưng khó tránh khỏi thiếu cảm giác ấm cúng.
Đối với một Quý nữ điện hạ vừa mới hóa hình, vẫn còn xa lạ với thế giới này, điều đó rõ ràng không mấy thân thiện.
Thế nên Lục Sanh rất lo lắng.
Thu lại ánh mắt, nhận ra sự bất an trong mắt Lục Sanh, Tô Vu khẽ mỉm cười trấn an hắn.
“Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị phòng cho tôi, tôi rất thích.”
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng đến mức lộ rõ trên gương mặt Lục Sanh, Tô Vu nói tiếp:
“À đúng rồi, các anh đừng gọi tôi là Quý nữ điện hạ nữa, cứ gọi tôi là Tô Vu là được.”
Lục Sanh ngẩn người, trên gương mặt xưa nay luôn lãnh đạm cũng hiện ra một tia sốt ruột:
“Quý nữ điện hạ, như vậy không hợp lễ nghĩa. Ngài là điện hạ tôn quý, tôi sao dám gọi thẳng tên?”
Bên cạnh, Osk cũng gật đầu tán đồng, trong mắt tràn đầy sự nhiệt tình.
Thấy nam nhân tóc bạc bộc lộ vẻ nôn nóng, trong đầu Tô Vu không khỏi hiện lên hình ảnh một chú mèo nhỏ xù lông.
Suy nghĩ lan man một lúc, Tô Vu liền quên mất chuyện kiên trì sửa cách xưng hô.
Thấy vậy, Lục Sanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù Quý nữ điện hạ tính tình ôn hòa, hắn cũng không thể được đằng chân lân đằng đầu, vượt quá bổn phận.
Chỉ là, vị Quý nữ điện hạ này lại thân thiện đến thế, xem ra chuyện của em trai hắn có hy vọng rồi.
Kìm nén niềm vui trong lòng, Lục Sanh kéo Osk từ đầu đến giờ như cái nền, cùng hành lễ với Tô Vu, rồi cáo từ rời đi.
Hai người vừa rời đi, Tô Vu lập tức không kìm được sự tò mò của mình, không giữ hình tượng đoan trang nữa, hiếm khi giống một thiếu nữ thực sự, hứng thú ngắm nghía khắp nơi.
Lúc thì sờ sờ vách tường kim loại trong phòng, lúc lại lăn qua lăn lại trên giường một cách lười biếng.
Sau đó, dựa theo ký ức trong giấc mơ, cô mở tủ quần áo, tùy ý chọn một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Đẩy cửa ra, Tô Vu tò mò quan sát bản thân trong gương, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mình đến vậy, chiếc gương này rõ hơn gương đồng gấp trăm lần.
Trong gương là một cô gái mắt hoa đào mơ màng, gương mặt nhỏ nhắn, môi hồng chúm chím, dung mạo chẳng khác gì kiếp trước của cô.
Có lẽ vì cơ thể được tái tạo lại từ đầu, Tô Vu cảm thấy mình trẻ ra nhiều, làn da còn tốt hơn cả năm 16 tuổi ở kiếp trước.
Ngoài ra, vì nguyên hình là cây trà, quần áo trên người Tô Vu có màu xanh lục, tinh thần lực cũng rất đặc biệt, có thể hấp thụ các yếu tố trong không khí, mùi trà chính là mùi tỏa ra tự nhiên khi tinh thần lực đạt đến mức bão hòa.
Nếu không cố ý thu lại, hương trà ấy sẽ luôn vương trên người cô.
Sau vài ngày tiếp xúc với tiểu sư tử (hút sư tử qua mạng), Tô Vu phát hiện tinh thần lực của cô có hiệu quả rất lớn đối với thú nhân.
Ngửi thấy hương trà, thú nhân sẽ thấy thư giãn đến mức lập tức biến về hình thú, nằm lăn ra, để lộ bụng nhỏ chờ được vuốt ve.
Vì thế, khi hóa hình lúc nãy, để tránh tình huống bất ngờ xảy ra, cô đã chủ động khống chế tinh thần lực, thu hương trà về, nhờ vậy mới tránh được tình huống phải đối mặt với hai cục bông.
Dù sao thì cô cũng rất thích mấy thứ mềm mềm lông xù, nhưng vẫn nên hiểu rõ tình hình trước đã.
Sau đó, Tô Vu lần mò tắm rửa xong, rồi thoải mái nằm lên giường, cái này còn dễ chịu hơn giường gỗ rất nhiều.
Tận hưởng chăn đệm mềm mại, cô dần rũ bỏ mọi suy nghĩ, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
———
So với Tô Vu đang ngủ say sưa, hai người bên phòng bên, Lục Sanh và Osk, lại khó mà bình tĩnh nổi.
Cả hai đều muốn ở gần Quý nữ điện hạ, chẳng ai chịu về ký túc xá ngủ, đành chen nhau nằm chung một chiếc giường.
Chỉ là, một người thì trằn trọc không yên, còn người kia tuy nằm yên như ngủ rất ngon, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy tay vẫn không ngừng vò chăn.
Gặp chuyện khó xử, Lục Sanh có thói quen vô thức xoay ngón tay, bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm.
Osk khẽ huých cùi chỏ vào Lục Sanh, hạ giọng hỏi:
“Lão Lục, tôi không ngủ được, cậu thì sao? Quý nữ điện hạ ngoan ngoãn đáng yêu quá, tôi chưa từng thấy vị quý nữ nào dễ thương hơn cô ấy.”
Tuy mẹ cậu là quý nữ, từ nhỏ đã được gặp gỡ nhiều quý bà quý cô, cũng coi như kiến thức rộng rãi.
Nhưng so với những quý nữ sống cả trăm tuổi, Osk vẫn chỉ là một nhóc con, vì thế cậu chưa từng gặp ai nhỏ nhắn dễ thương như thế, lại khiến người ta muốn được cô ấy dựa dẫm như thế.
“Vị Quý nữ điện hạ này hình như là người Đông phương, có khi thấy anh giống người nhà nên chọn anh làm người bảo hộ ấy chứ.”
Giọng Osk không giấu nổi sự ghen tị.
Mẹ cậu đúng là người Đông phương, nhưng tiếc là cậu thừa hưởng hết ngoại hình của ba, hoàn toàn mang dáng dấp người Tây phương.
Khóe môi Lục Sanh nhếch lên một chút, ngón tay vốn đang xoay cũng ngừng lại, không nói lời nào.
Không thấy phản hồi, Osk cũng chẳng chờ nữa, lại tiếp tục lầm bầm một mình:
“Nói mới nhớ, Quý nữ điện hạ lần này có giống cây khác với những vị trước, tóc cũng không phải màu xanh, không biết có tinh thần lực chữa lành không.”
“Nhưng lúc chưa hóa hình, mùi hương tỏa ra đã khiến người ta bình tâm ổn định thần hồn, chắc là có nhỉ. Hơn nữa, cô ấy đáng yêu như vậy, dù không có tôi cũng muốn xin làm người bảo hộ của cô ấy.”
Osk cười toe toét đầy sung sướng.
Nghe cậu ta lẩm bẩm, Lục Sanh thầm hừ một tiếng trong bụng, hiếm khi sinh lòng trẻ con mà nghĩ: Tô Vu điện hạ là người xuất sắc nhất, nhóc con như cậu chưa chắc đã xin được làm người bảo hộ đâu!
Có lẽ vì tự tay chăm sóc, chứng kiến cô hóa hình, Lục Sanh có cảm giác như một người cha.
Khoảnh khắc thấy cô bước ra từ luồng sáng, trái tim vốn lạnh nhạt của hắn, ngoài đứa em trai đã có thêm một cô bé.
Đúng lúc ấy, Lục Sanh bỗng nhớ ra một chuyện: hắn còn chưa thông báo ra ngoài tin Quý nữ điện hạ đã hóa hình thành công!
Vì tiến sĩ đã đến Thánh Thành tu nghiệp, các nhà nghiên cứu khác trong sở cũng chẳng mấy ai quan tâm đến cây cổ thụ này, nên đã giao luôn cho Lục Sanh và Osk chăm sóc.
Mọi người vốn không trông đợi gì vào việc cô có thể hóa hình thành công, nên tối nay chẳng ai trực đợi tin, ngủ từ sớm.
Nhớ ra chuyện này, Lục Sanh lập tức bật dậy, mở thiết bị liên lạc, tìm đến người quen cũ ở thành phố S đã lâu không liên lạc, gửi một tin nhắn xong mới yên tâm nằm xuống ngủ, hoàn toàn không hay biết mình vừa ném ra một quả bom lớn.
Giữa đêm khuya, bệ hạ đích thân ban lệnh — một tin tức làm chấn động toàn đế quốc:
Tân Quý nữ nữ điện hạ đã ra đời!