Buổi chiều đầu thu, ánh nắng có chút gay gắt, xuyên qua nhà kính thủy tinh rộng lớn, đổ xuống mặt sàn một khoảng sáng rực.

Những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí lặng lẽ trôi giữa ánh nắng, mang theo sự tĩnh mịch và thong dong.

Trong nhà kính, trồng ba gốc cây có hình dáng khác biệt. Hai cây trong số đó cao lớn khoảng bốn, năm mét, thân cây uốn lượn, tán lá rậm rạp, nổi bật nhất là toàn bộ lá đều có màu vàng kim rực rỡ.

So với chúng, cây trà nhỏ nhắn bên cạnh trông yếu ớt hơn hẳn. May mắn thay, nhà kính đủ rộng, vẫn để cây trà tận hưởng ánh nắng ban trưa.

Cây trà đứng yên lặng trên đất, thân cây thẳng tắp có phần gầy yếu, lá non màu xanh nhạt điểm xuyết trên cành. So với hai cây lớn bên cạnh, nó chỉ có thể miễn cưỡng được coi là “không hói” mà thôi.

Một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên, phá tan sự yên ắng của buổi chiều:

“Trời đất ơi, giống cổ thụ này còn sống được sao?!”

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước nhanh tới trước cây trà, mặt tràn đầy kinh ngạc, xuýt xoa cảm thán.

Với mỗi cái nhướng mày, một nhúm tóc vàng trên đỉnh đầu không chịu nghe lời lại bật lên theo.

"Đây là tin tốt đấy." Một người đàn ông khác cũng mặc blouse trắng, sắc mặt nghiêm túc, đồng tử xanh biếc ánh lên vẻ thận trọng. “Vừa hay lô dược tề hóa hình mới đến, có thể thử dùng cho giống cây cổ này.”

"Dù chưa từng có tiền lệ, nhưng vốn dĩ cây cổ thụ còn sống được cũng chỉ có mỗi cây này, biết đâu lại tạo nên kỳ tích." Người tóc vàng gật đầu liên tục, rất tán thành.

Người đàn ông mắt xanh vẻ mặt khó đoán, mái tóc bạc dài dưới ánh mặt trời lấp lánh như ánh bạc: “Đã nhiều năm rồi không có Thánh Thụ nào hóa hình thành công. Nếu lần này thành công, Đế quốc sẽ có thêm một vị Quý nữ điện hạ mới.”

"Phải đó, gần ba trăm năm rồi, bầy côn trùng ngày càng lộng hành, biết bao chiến sĩ của Đế quốc đã ngã xuống, các vị Quý nữ cũng lực bất tòng tâm. Mong sao sẽ có một Quý nữ mới được sinh ra." Người tóc vàng thở dài.

Thở than xong, hắn tự trấn an lại, vỗ vai người tóc bạc:

“Đừng nản lòng, giống cây cổ hiếm có, mà có thể thích nghi với môi trường hiện tại thì càng chỉ có cây này. Biết đâu thật sự thành công.”

Ngừng lại một chút, hắn đùa giỡn: “Không chừng đến lúc đó, cả đám người kia đều phải ghen tị với chúng ta.”

Những lời mỉa mai trong phòng thí nghiệm, người tóc bạc cũng không để tâm. Hắn chỉ mong giống cổ thụ này có thể tranh khí một chút, hóa hình thành công.

Đã hơn ba trăm năm Đế quốc không có Thánh Thụ hóa hình. Những Thánh Thụ hiện tại đều đang ngủ yên, chẳng cảm nhận được thế giới bên ngoài, cũng không phản ứng với dược tề hóa hình.

Không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt người đàn ông tóc bạc thoáng buồn. Quý nữ điện hạ cao quý như thế, làm sao hắn có thể thỉnh cầu được?

Hắn lắc đầu xua đi tạp niệm, biết đâu giống cổ thụ này chính là hy vọng cuối cùng của hắn.

Nghĩ đến đây, hắn quyết định sẽ điều phối thêm dưỡng chất cho cây trà, giúp rễ cây phát triển khỏe mạnh, chuẩn bị đủ sức lực để hóa hình.

Người đàn ông tóc vàng cũng có cùng suy nghĩ, liền khoác vai người tóc bạc, đẩy đẩy hắn ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng:

“Đi thôi đi thôi, phối ít dưỡng chất trước, tối lại quay lại xem hy vọng cuối cùng của chúng ta...”

---

Tiếng bước chân xa dần, Tô Vu mới nhẹ nhàng thở phào, lập tức gọi hệ thống trong lòng.

Vừa tỉnh dậy đã nghe đoạn hội thoại mơ hồ giữa hai người đàn ông kia, khiến cô không hiểu gì cả, cũng không dám tùy tiện động đậy. Nhân lúc bọn họ đi rồi, phải tranh thủ làm rõ tình hình mới được.

【Ký chủ,】

Một âm thanh điện tử vang lên, hệ thống từ tốn giải thích tình huống hiện tại cho Tô Vu.

【... Sau đó lúc xuyên qua thời không đã gặp loạn lưu, chúng ta kẹt trong hố đen một thời gian. Tôi cũng đã phải ở chế độ chờ rất lâu, thế giới ban đầu dự định đến đã trôi qua rất nhiều năm rồi.】

"Ý là, nơi này vẫn là thế giới đã định trước, chỉ là thời gian đã trôi qua nhiều năm rồi?" Tô Vu thắc mắc.

【Đúng vậy, nhìn sơ qua thì cách biệt không ngắn. Nồng độ năng lượng trong không khí thay đổi rất lớn. Hơn nữa tôi còn phát hiện có nguyên tố kỳ lạ trong không khí, rất có lợi cho quá trình khôi phục của tôi. Xin lỗi, ký chủ, năng lượng của tôi sắp cạn, cần hấp thụ năng lượng từ không khí và vào trạng thái ngủ để tự sửa chữa.】

Hệ thống và Tô Vu đã là bạn đồng hành nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đối phương không yếu đuối như vẻ bề ngoài, vì vậy nó mới có thể yên tâm mà bước vào trạng thái nghỉ ngơi.

Huống chi mấy năm trong hố đen đã tiêu hao gần như cạn kiệt năng lượng của nó, dù sao cũng phải ở lại thế giới này một thời gian mới có thể tỉnh lại, thuận tiện đánh thức Tô Vu.

“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo, tôi không sao đâu.” Tô Vu đáp, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng quan tâm.

Dù vẫn chưa hiểu rõ con đường tương lai sẽ ra sao, nhưng may là hệ thống vẫn ở bên cạnh, cô cũng không đến nỗi đơn độc, trong lòng ít nhiều có chút an ủi.

Hơn nữa, nghe đoạn đối thoại ban nãy của hai người đàn ông kia, hình như họ căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của cô, càng không thể đem cô ra làm thí nghiệm hay giải phẫu gì đó, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên Tô Vu cũng không muốn làm phiền hệ thống, liền để nó yên tâm nghỉ ngơi, còn mình thì chậm rãi khám phá thế giới này.

【Ừ ừ, ký chủ, tạm biệt nhé~】Giọng điện tử của hệ thống hiếm khi lộ ra chút nghịch ngợm, sau đó rơi vào yên lặng.

“Tạm biệt.” Tô Vu khẽ thì thầm trong lòng, bắt đầu lọc lại mạch suy nghĩ.

                 𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼

Từ năm năm tuổi, khi cô vô tình ngã xuống đất, ngọc bội gia truyền đâm vào tay, kể từ đó đêm nào Tô Vu cũng mơ thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ, một nơi hoàn toàn khác với lục quốc đầy đói khát, phân tranh và xác chết khắp nơi.

Tô Vu trời sinh thông minh. Dù từ năm ba tuổi đã bị chọn ra từ đám trẻ mồ côi, đưa vào phủ nuôi dạy, không còn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cô vẫn nhớ rõ những ký ức trước ba tuổi.

Cô nhớ mình bị vứt bỏ từ nhỏ, trôi dạt nhiều nơi, cuối cùng sống lang thang cùng đám trẻ ăn xin, ba năm ngắn ngủi ấy đầy rẫy những cơn đói khát, khiến ấn tượng về cái đói hằn sâu vào ký ức. Vì thế khi nghe có người tuyển chọn trẻ nhỏ, cô hiếm hoi rửa mặt sạch sẽ, đứng ngoan ngoãn sang một bên, cố gắng thể hiện bản thân, cuối cùng được chọn làm một trong những đứa trẻ chỉ cần học hành là có cơm ăn trong phủ.

Thầy dạy trong phủ chỉ dạy cầm, kỳ, thi, họa, Tô Vu thì không cam lòng với chỉ bấy nhiêu. May thay, từ năm năm tuổi, sau giấc mơ đầu tiên xuyên đến thế giới kia, mỗi đêm cô đều có cơ hội tiếp xúc với tri thức mới. Cô tiếp thu như kẻ đói khát, nhưng vô cùng cẩn trọng, chưa từng hé răng nói với ai.

Ban ngày, cô là tiểu vũ cơ nhu mì ngoan ngoãn, khéo léo nhất phủ, học hành chăm chỉ. Đêm đến, cô là một hồn ma lặng lẽ đi dạo trong khuôn viên trường học nơi thế giới kia, âm thầm nghe giảng bài, tên là Tô Vu, cái tên này chính cô đặt, lấy cảm hứng từ họ của người đầu tiên cô thấy trong giấc mơ ấy.

Mười năm thoắt cái trôi qua, Tô Vu đã trở thành giai nhân nổi danh khắp lục quốc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại nhạy bén và thấu hiểu lòng người. Có lời đồn, chưa gặp Tô Vu một lần thì chưa biết thế nào là yêu, mà nếu đã gặp hai lần, chắc chắn sẽ động lòng.

Thậm chí còn có tin đồn rằng, Tô Vu có dung mạo như thiên tiên, sinh thần đặc biệt, là sứ giả thiên mệnh được trời cao phái xuống chọn ra thiên tử. Ai có được lòng của Tô Vu sẽ nhất thống lục quốc, đăng cơ xưng đế.

Tất nhiên, những lời ấy phần nhiều là thổi phồng, cũng có không ít tác động từ vị chủ công phía sau cô, một kẻ đầy dã tâm, thân là con thứ, nuôi mộng xưng bá. Nhưng chẳng thể phủ nhận, nước đi đó đã thành công. Tô Vu trở thành "miếng mồi ngon" trong mắt đám dã tâm khắp lục quốc, ai cũng tranh nhau chiếm lấy, bởi ai chẳng muốn có được danh chính ngôn thuận?

Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, mỗi ngày Tô Vu đều cân nhắc đường lui: làm sao để thoát ra khỏi vũng lầy của lục quốc, bình yên rút lui?

Trùng hợp, đúng đêm sinh thần của mình, trong đầu cô bỗng vang lên một giọng nói xa lạ, tự xưng là hệ thống. Sau này cô mới biết, hệ thống là sản phẩm lỗi từ một vị diện khác, tình cờ rơi xuống thế giới này. Phải hấp thu linh khí suốt mười năm mới thức tỉnh, rồi thành công liên kết linh hồn với cô, trở thành bạn đồng hành.

Nhờ có hệ thống, Tô Vu mới hiểu ra: hóa ra thế giới mình sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết nam tần tranh bá. Nam chính chính là chủ công của cô, còn cô thì chỉ là một quân cờ hắn bồi dưỡng, một vũ cơ chuyên đi thăm dò tin tức giữa tầng lớp quyền quý. Sau này, cô bị kẻ địch của nam chính ám sát.

Cái chết của cô trở thành ngòi nổ cho đại chiến giữa lục quốc. Nam chính nổi giận vì hồng nhan, giơ kiếm chinh phạt năm nước còn lại, khởi đầu cuộc chiến được hậu thế gọi là “Hồng nhan chi họa”. Sau cùng, hắn thuận thế đăng cơ làm hoàng đế.

Có được tiếng thơm “thâm tình si tình”, nam chính sau đó vẫn ba ngàn giai lệ trong hậu cung. Còn Tô Vu, chỉ để lại cái danh “hồng nhan họa thủy”, bị dân chúng ly tán vì chiến tranh oán hận đến tận xương tủy.

Lúc mới biết sự thật, Tô Vu gần như sụp đổ. Nhưng may mắn, cô có tinh thần vững vàng, trải qua nhiều năm rèn luyện, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, cùng hệ thống lập kế hoạch, quyết thay đổi vận mệnh.

Sau năm năm ẩn nhẫn, cuối cùng cô gây mâu thuẫn giữa các nước, đồng thời dùng kế giả chết thoát thân. Đúng lúc đó, hệ thống cũng đã khôi phục năng lượng, có thể thực hiện nhảy không gian. Hai người lập tức quyết định rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới mà cô vẫn luôn thấy trong mộng.

Mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa. Nào ngờ giữa đường gặp phải hố đen, thời gian bị gián đoạn một chút. Khi ra được thì vật đổi sao dời, đã đến tương lai rất xa của thế giới kia.

Nhưng nghĩ cho cùng, thoát khỏi mớ hỗn loạn của lục quốc, còn có cơ hội trải nghiệm nền văn minh mới, Tô Vu vẫn cảm thấy mong chờ với tương lai phía trước.

                 𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼

Dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn tạp, hoàn hồn lại, Tô Vu bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.

Nơi này giống như một nhà kính trồng cây.

Ánh nắng xuyên qua lớp kính trên mái, dịu dàng rọi xuống, ấm áp phủ lên người. Tô Vu không kiềm được duỗi người một cái, đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy nhàn nhã và thư thái thế này. Cô thầm nghĩ, mình nên tận hưởng một chút…

Ngay khoảnh khắc ấy, một loạt âm thanh “sột soạt” vang lên.

Động tác duỗi người khựng lại, tiếng động cũng biến mất. Tô Vu tưởng mình nghe nhầm, lại tiếp tục duỗi lưng, nhưng tiếng “sột soạt” lập tức vang lên lần nữa…

Rồi xong. Tô Vu ý thức được có điều bất thường.

Cô rút tầm mắt khỏi mái kính nhà hoa, cúi đầu nhìn xuống — trước mắt chỉ là một vùng đất ẩm ướt, nóng bức, cùng vài chiếc lá vàng úa rơi rụng.

Nên là…

Cô đã biến thành một cái cây? Còn là một cái cây hói đầu đang rụng lá sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play