Bình tĩnh lại một lúc, cuối cùng Tô Vu cũng chấp nhận được chuyện mình đã biến thành một cái cây—một cây trà. Trước kia cô vốn mê uống trà, nên chỉ liếc qua đã nhận ra đây là cây trà, hơn nữa còn là giống tốt, sinh trưởng khỏe mạnh.
Nhưng mà—
Sau này còn tồn tại cây trà nữa không?
Ý nghĩ đó bất chợt nhảy vào đầu Tô Vu.
Ngay sau đó, cô lại thấy may mắn: nếu vậy, sau này vẫn có thể tiếp tục uống trà rồi.
Chỉ một ý niệm chen ngang như thế, cô lại nhớ đến cách hệ thống từng dạy để rèn luyện tinh thần lực. Tô Vu dần ổn định tâm trí, quyết định phải tìm hiểu xem mình tại sao lại biến thành một cái cây.
Thả lỏng tinh thần, chìm vào trong biển ý thức, Tô Vu lập tức phát hiện điều bất thường.
Ở giữa không trung trôi lơ lửng một viên ngọc tròn màu xanh biếc, chỉ to cỡ hạt đậu, tỏa ra hương trà nhè nhẹ.
Tô Vu cẩn thận đưa xúc tu tinh thần chạm vào viên ngọc ấy, lập tức có một luồng kho*i c*m lan từ viên ngọc qua xúc tu, len lỏi khắp não bộ cô, khiến cô tê rần cả người.
Không biết qua bao lâu, như chỉ trong chớp mắt, lại như cả thế kỷ, Tô Vu tỉnh lại từ trong biển ý thức, trong đầu đã có ký ức về viên ngọc này.
Thì ra, đây vốn là một cây trà “cổ đại”, sinh trưởng ở thế giới trong giấc mơ của cô, cũng chính là nơi cô vốn định đến.
Khi Tô Vu đang trên đường đến thế giới đó thì gặp phải hố đen. Trùng hợp là cây trà kia cũng bị cuốn vào cùng lúc, thế là hai bên cùng “du hành” qua hố đen trong khoảng thời gian rất dài.
Không rõ là do thời gian, hay do tia bức xạ đặc biệt trong hố đen, thân thể của Tô Vu và cây trà đã hợp làm một. Cây trà hóa thành viên ngọc trôi trong biển ý thức, còn thân thể cô thì trở thành một cây trà thật sự trong mắt người ngoài.
Xét từ góc độ này mà nói, nhờ có cây trà này, cô mới không bị tiêu tán trong hố đen.
Thu lại suy nghĩ, Tô Vu ngược lại thấy rất bình tĩnh. Cô cho rằng đây hẳn là biến dị nào đó để thích ứng với vị diện này, là một loại điều chỉnh sinh học tự nhiên, cũng chẳng có gì đáng sợ.
So với việc thân thể tan biến thành tro bụi, thì bị biến thành cây rõ ràng vẫn còn khá hơn. Cho nên Tô Vu cũng rất thoải mái chấp nhận thiết lập này.
Nhưng nếu là vậy…
Cô lại nhớ tới cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông lúc trưa.
Hóa ra bọn họ nói đến chính là cô, và còn nhắc tới cái gọi là “thuốc hóa hình”, nếu đúng như tên gọi, có khi thật sự là một cơ hội để biến lại thành người.
Dù sao hiện tại hệ thống không còn, cũng không ai dạy cô cách biến lại hình người.
Nghĩ tới đây, Tô Vu bỗng có chút mong chờ buổi tối——một là có thể biến lại hình người.
Hai là hai người đàn ông buổi chiều dường như không hề bất ngờ với sự tồn tại của cô, biết đâu trong thế giới này thật sự có "yêu quái" như trong truyện cổ tích, cô cũng không cần lo bị coi là quái vật.
Âm thầm vui sướng trong lòng, Tô Vu ngẫu nhiên liếc nhìn về phía trước.
Là hai cái cây lớn hơn cô rất nhiều, thân cây gân guốc, khó phân biệt là loài gì, lá lại mang sắc vàng óng ánh.
Điều khiến một cái cây cũng phải ghen tị, chính là lá của tụi nó rậm rạp dày đặc.
Nghe hai người đàn ông ban trưa nói chuyện, hình như nơi này các cây đều có thể hóa hình, vậy nên hai cái cây vàng rực trước mặt có thể cũng là yêu quái có ý thức?
Nghĩ vậy, Tô Vu thân thiện rung rung lá, nghĩ thầm nếu hai cây này biến hình người thì có khi là mấy chị gái tóc đen dài, cao ráo quyến rũ thì sao!
Suy nghĩ lung tung một hồi, dưới ánh mặt trời ấm áp, có lẽ vì dần có thói quen của loài cây, Tô Vu bắt đầu lười biếng, mơ màng ngủ thiếp đi, lặng lẽ chờ đến khi đêm xuống.
---
Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt mà mặt trăng đã đẩy mặt trời xuống, giành lấy bầu trời xanh sẫm.
Tô Vu tắm mình trong ánh trăng dịu nhẹ, từ từ tỉnh lại, khôi phục thần trí.
Như có cảm ứng, cô nhạy bén quay đầu nhìn về phía cổng nhà kính——có hai bóng người đang chậm rãi đi tới.
“Này Lục Sanh, sao cậu không nói thẳng với giáo sư rằng thuốc hóa hình là dành cho giống cây cổ chứ?”
Một thiếu niên tóc vàng vừa đi chậm rãi vừa nhìn sang đồng đội, cố gắng soi xem gương mặt điển trai lạnh lùng kia có chút cảm xúc gì đặc biệt không.
Lục Sanh liếc nhìn Osk, không buồn để ý. Cái tên này đầu óc thiếu dây, chẳng biết gì về nhân tình thế thái, lại thích moi móc hỏi han.
May mà số cậu ta tốt: cha là công tước thành B, mẹ là quý nữ xuất thân danh giá.
Được nuôi lớn bằng nụ hoa tự nhiên, nên tinh thần lực bẩm sinh đã mạnh hơn người. Osk dù không đánh thức dị năng, nhưng nhờ tinh thần lực mạnh và nhạy bén với dữ liệu nên vẫn có thể làm việc ở Sở Bảo Hộ Mầm Non.
Dù chỉ là chi nhánh ở thành B, nhưng cũng đủ để gọi là nhân tài trong đám đồng trang lứa rồi.
Thấy bạn không để tâm mình, Osk chẳng nản lòng. Cậu ta biết rõ Lục Sanh là cái loại có đánh cũng không nhả ra một câu, nên đã quen rồi, vẫn hăng say đổi chủ đề.
“Cậu nói xem, cái thuốc dinh dưỡng này giống cây cổ dùng được không? Đây là công thức dành riêng cho Thánh Thụ đấy. Mà bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có cây cổ sống sót, ai biết cô ấy có thích ứng được không?”
Không đợi Lục Sanh đáp, Osk lại lắc đầu:
“...Chắc là được, dù gì cô ấy cũng đã được ươm dưỡng trong nhà kính hơn một tháng rồi, hoàn toàn quen với khí hậu đất đai nơi đây. Với lại thuốc này chỉ là công thức cơ bản, không có thành phần đặc biệt.”
Lục Sanh thấy cậu ta nói một mình vui vẻ, cũng không ngắt lời, chỉ dừng lại trước mặt Tô Vu, chăm chú quan sát.
Sau đó nhẹ nhàng sờ lên lá cây của cô, thấy không có gì khác thường, liền lấy từ túi áo blouse trắng ra một ống thuốc màu xanh biếc, mở nắp.
Tô Vu từ lúc họ xuất hiện đã âm thầm quan sát, không lên tiếng, cố gắng ghi nhớ thông tin hữu ích trong cuộc đối thoại.
Ngay cả khi bị ai đó sờ sờ lá, cô cũng không biểu lộ gì, chỉ thấy hơi ngứa, khẽ rung nhẹ lá cây.
Khi nắp ống thuốc bật mở, một làn hương thơm lạ lùng tràn vào ý thức, khiến cả thân cây cô cũng khẽ run lên.
Cô có thể cảm nhận được chất lỏng này cực kỳ hấp dẫn đối với bản thân, nên khi nam nhân đổ dung dịch xuống rễ, cô cũng không kháng cự.
Dù gì thì... cô cũng không thể nhổ gốc chạy đi mà!
Chất lỏng màu xanh từ từ ngấm vào đất, được bộ rễ hút lấy.
Một luồng mát lạnh lan khắp biển ý thức, xua tan cơn lơ mơ mới tỉnh dậy.
Xem ra thứ này rất có lợi cho tinh thần lực, Tô Vu cảm thấy lá của mình như cũng tươi tắn hơn, xanh mướt hơn.
“Ê, có vẻ cây nhỏ này thích ứng khá tốt với thuốc dưỡng đấy~”
Osk không biết từ khi nào đã ngừng lảm nhảm, lúc này lại thò đầu xuống nhìn rễ.
“Khoan đã… mùi gì vậy? Lục Sanh cậu có ngửi thấy không?”
Áo Tư Khắc hít hít mũi, muốn bắt lại mùi hương thoang thoảng vừa rồi.
Không đợi Lục Sanh trả lời, cậu ta liếc trái liếc phải, rồi cúi sát vào lá cây, mới phát hiện ra mùi hương phát ra từ chính lá của “cây cổ”.
“Không… không ổn rồi, tôi chịu không nổi nữa… mùi này gây nghiện quá…”
Vừa dứt lời, trước mặt Tô Vu đã diễn ra một màn “ảo thuật”.
Cậu trai tóc vàng cao lớn bỗng biến mất, thay vào đó là một chú sư tử con toàn thân lông vàng óng ánh, tròn vo mũm mĩm, mắt to tròn ngơ ngác, hai cái tai nhỏ hình quạt động đậy, bốn cái chân nhỏ cũng rụt lại lúng túng—rõ ràng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
?!
Tô Vu kinh ngạc nhìn sinh vật lông xù đang hơi dựng lông trước mắt.
Vậy nên... thế giới này thật sự có yêu quái à?!
Hít một hơi sâu, Tô Vu cố gắng kìm nén “sức mạnh hoang dã” trong cơ thể.
Con sư tử con này dễ thương quá mức cho phép rồi đấy?!
Tô Vu mê mẩn động vật nhỏ, chỉ tiếc không có duyên với thú cưng. Hồi trước khó khăn lắm mới nhặt được một con mèo đen, vậy mà chỉ vì bị cô vuốt đến rụng lông, nó đã dọn nhà bỏ đi chưa đầy một tháng.
Bây giờ trước mặt là một cục bông vàng dễ thương tự động đến gần, Tô Vu gắng sức đè nén ý nghĩ muốn ôm một phát.
Tỉnh lại đi Tiểu Vu! Mày bây giờ đâu có tay để ôm cục bông!
Lục Sanh bên cạnh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Sau khi trưởng thành, thú nhân rất hiếm khi biến về trạng thái non nớt, và cũng cực kỳ ghét dáng vẻ yếu đuối của mình.
Giờ nhìn Tư như vậy, Lục Sênh theo bản năng lùi lại một bước.
“Gừ gừ…”
Osk giờ hóa thành sư tử con, nhưng lại thích nghi rất nhanh, phấn khởi chạy quanh Tô Vu một vòng, vươn mũi hít hít, như muốn hít trọn mùi hương kia.
“...Mùi này gây nghiện quá, hôm qua thức trắng làm thí nghiệm mà giờ còn tỉnh như sáo, tối nay tiếp tục cày tiếp!”
Osk không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mà nơi này không có người ngoài, quan trọng hơn là... mùi thơm này thật sự quá gây nghiện, trước tiên phải hít thêm vài hơi đã!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Sanh hơi trầm ngâm. Có lẽ là do công dụng đặc biệt của cây trà này, hoặc cũng có thể thuốc dưỡng sinh và cây đã xảy ra phản ứng hóa học nào đó.
Lục Sanh vừa tưởng tượng thôi đã không thể nhịn nổi nữa. Hắn cúi xuống, nhặt một chiếc lá rơi dưới tán cây, lòng sốt ruột muốn mang về phòng thí nghiệm kiểm tra ngay lập tức. Tiện thể, hắn túm luôn con sư tử con đang say như điếu đổ trong cơn mê "hút thụ".
“Đi thôi, mai lại tới tưới cây. Buổi tối tiến sĩ còn sắp hai cuộc thí nghiệm nữa đấy.”
Bị xách đi khỏi đó, Osk choáng váng cả đầu, mãi mới tỉnh táo lại một chút. Cảm giác sung sướng vừa rồi dường như vẫn còn lảng vảng trong não, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Khoan đã, sao lúc cậu nhặt lá cây lại không hóa thú hình?”
Chẳng lẽ... là do tinh thần lực của mình yếu đến mức không đỡ nổi?
Osk hơi khó chấp nhận sự thật đó.
Lục Sanh liếc nhìn con sư tử ngốc một cái, vừa đi vừa lười biếng đáp:
“Cậu đoán xem.”
— Dĩ nhiên là vì hắn nín thở rồi.
Osk gian nan tiếp nhận giả thiết rằng mình là con sư tử dùng để ăn, nhưng khi nghĩ tới việc Lục Sanh lại không ngửi được mùi hương đó, hắn bỗng bật cười ngây ngô trong lòng.
Chẳng hay biết gì, hắn cứ thế bị người ta xách cổ ra khỏi nhà kính pha lê trồng hoa.
---
Thấy hai kẻ kia rời đi, Tô Vu hơi thả lỏng, lại cũng có chút tiếc nuối.
Lông xù rời đi rồi, vui vẻ cũng chẳng còn.
May mà hôm nay thu hoạch không tệ. Hút được tinh hoa của sư tử, loại dịch dinh dưỡng ấy đối với cô cũng có tác dụng rất lớn. Cô có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực trong ý thức hải của mình đang mạnh lên một chút.
Hơn nữa nghe khẩu khí của hai tên kia, có vẻ ngày mai họ còn quay lại.
Tô Vu bắt đầu mong chờ ngày mai.