Rõ ràng là có người nhưng nhà cửa lại im lìm. Họ không dám bật đèn, không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối. Hồi lâu sau, Diệp Lĩnh mới thở dài cất lời: "Sao Tư Bắc lại bướng thế cơ chứ? Chỉ cần con bé củi mình, đến nói chuyện với nhà họ Phạm là xong chuyện ngay."
Diệp Niệm Văn hơi mệt mỏi: "Bố vẫn chưa hiểu à? Nếu có thể cúi mình thì chị đã cúi từ lâu rồi. Chính vì không thể cúi mình nên mới đi đến bước đường này. Nếu chị không kiện thì liệu bây giờ nhà họ Phạm có chịu bàn điều kiện với chị không? Bất luận họ có đưa bao nhiêu thì chị vẫn sẽ phải gánh tội vu cáo cả đời. Bố." Diệp Niệm Văn ngẩng lên nhìn ông: "Bố làm thế là dồn chị vào đường cùng đấy."
Diệp Lĩnh nổi cáu: "Sao lại thành tao dồn nó vào đường cùng rồi? Làm người ai mà không có lúc phải chịu tí ấm ức?"
"Thế này mà là ấm ức ạ? Từ thời xưa đã có tuyết rơi tháng sáu do chịu oan. Sao bố có thế nói chuyện này chỉ là một tí ấm ức được? Nếu đối lại là bố?" Diệp Niệm Văn có dần cơn phẫn nộ: "Bố có nhịn được không?"
Diệp Lĩnh lên giọng: "Tao nhịn được. Sao tao lại không nhịn được? Tao nhịn nhục vì hai chị em mày còn ít chắc? Hai tháng nay tao đã nói câu nào chưa? Bây giờ hết cách rồi, nhà mình đang phải há mồm chờ sung rụng kia kìa. Rồi mày làm gì? Mày có biến ra tiền không?"
Diệp Niệm Văn cúi đầu: "Con nói rồi. Bán nhà đi."
Diệp Lĩnh giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: "Mày đã hỏi Sở Sở chưa mà đòi bán nhà? Mày định để con bé phải chịu tủi hả?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play