“Nô tài tuyệt đối không hai lòng với nhị tiểu thư!” – Hoài Anh bỗng nhiên quỳ sụp xuống, tiếng quỳ nện vang một tiếng trầm đục như phá vỡ mặt đất yên lặng.

Vân Tư Dao khẽ cười, dáng vẻ ung dung: “Bổn tiểu thư biết rồi, không cần khẩn trương như thế.”

Nhưng trong lòng lại lặng lẽ cười lạnh—Hoài Anh chẳng phải là người của Yến Cảnh Sâm ư? Nàng không thể giết được Yến Cảnh Sâm, đồng nghĩa Yến Cảnh Sâm cũng không thể động đến nàng.

Huống chi, một con chó ngoan ngoãn tự dâng đến cửa, nghe lời, trung thành, lại còn làm việc nhanh nhẹn hữu dụng như vậy, nàng cớ sao lại không dùng?

**

Trời chưa sáng hẳn, ánh bình minh chỉ vừa lấp ló nơi chân trời, Vân Tư Dao đã ngồi xe tiến cung.

Nàng chém đứt móng vuốt của Vân lão phu nhân, bị đánh lại vài trượng, một đòn gậy ông đập lưng ông, hết thảy đều là công bằng sòng phẳng.

Chỉ là... nàng tự đánh giá cao thân thể của mình. Vài roi trúc quật xuống, khiến thân thể vốn đã ốm yếu càng thêm suy kiệt.

**

Thanh Đại lo lắng đến đỏ cả mắt: “Tiểu thư hồi phủ một chuyến, sao lại bị thương nặng thế này...”

Trong phòng, mùi thuốc Đông y nồng đậm đến mức như có thể hòa tan vào từng tia không khí.

Vân Tư Dao phát sốt cao, hai má đỏ bừng, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn đặc như bị dao cắt: “Không sao, các ngươi lui xuống cả đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”

Nghĩ tới điều gì, nàng dặn dò thêm một câu: “Đêm nay đóng cửa phòng kỹ càng, không được để ai vào quấy rầy ta.”

Thanh Đại gật đầu liên tục: “Dạ, tiểu thư cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần gì thì cứ gọi nô tỳ.”

Nói rồi đóng cửa lui ra.

**

Toàn thân đau đớn như bị gãy vụn, cổ họng khô rát như lưỡi dao cứa qua, Vân Tư Dao nằm im, cảm giác như đang chịu đựng một dạng tra tấn kéo dài.

【Hệ thống, ngươi cho ta dùng cái thân thể gì vậy hả?】

【Ký chủ, ngài lựa chọn là kịch bản “oán linh đoản mệnh” của nữ phụ, đã là đoản mệnh, thân thể dĩ nhiên khác người thường.】

“Không có thứ gì có thể làm dịu đau đớn à?”

【Có chứ, nhưng cần dùng điểm giá trị sắm vai để đổi. Tiếc là điểm hiện tại của ngài chưa đủ cao, xin tiếp tục cố gắng nhé ~】

“…”

Hệ thống như vậy, nàng có chẳng khác gì không có.

【Thân thể ở thế giới trước của ngài cũng ốm yếu, ta còn tưởng ngài quen rồi.】

“Quen với ốm yếu không có nghĩa là có thể chấp nhận mình là phế vật.”

Trong ký ức chợt hiện lên căn phòng bệnh trắng toát, cánh tay xanh xao gầy guộc, và vô số gương mặt méo mó như ác linh quẩn quanh bên giường bệnh, xì xào không ngớt, như muốn nổ tung đầu óc nàng.

**

Vân Tư Dao vùi mặt vào gối. Đời này từ nhỏ đã ốm đau triền miên, chưa từng rời khỏi giường bệnh, đến khi chết rồi xuyên sang thế giới này, vẫn là một thân thể mục ruỗng…

Dựa vào cái gì?

Tâm nàng hẹp hòi, đã từng oán trời trách đất, thậm chí oán hận cả thế giới này.

Khi cực đoan nhất, nàng từng nghĩ dùng bạo lực để xoa dịu nỗi đau, dựa vào kho*i c*m lệch lạc để đè nén dày vò thể xác—giết người, tra tấn, hành hạ bản thân…

Và cả Yến Cảnh Sâm, tên điên cuồng to gan kia, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ đâu…

Nghĩ tới đó, Vân Tư Dao thiếp đi lúc nào chẳng hay.

**

Đêm buông, ngoài cung một màu tối đen như mực, trong phòng không thấy rõ năm ngón tay. Giữa cơn mê man, nàng như cảm giác có ánh nhìn nóng rực đang chăm chăm nhìn mình.

Mở choàng mắt, liền bắt gặp một đôi con ngươi đen tuyền sâu như vực thẳm.

Nàng kinh hãi, cả người căng cứng: “Ngươi—”

Yến Cảnh Sâm vẫn như lần trước, lập tức đưa tay bịt miệng nàng, kề sát tai nói khẽ: “Suỵt, đại nhân đừng kêu, ta khó khăn lắm mới tránh khỏi thị vệ mà vào được đây.”

Trong khoảnh khắc, vừa kinh vừa giận.

Lại là hắn!

Tên này... rốt cuộc có biết liêm sỉ là gì không? Một lần chưa đủ, còn mặt dày mò vào lần nữa?!

“Đại nhân chớ giận,” Yến Cảnh Sâm thì thầm, tay vẫn áp lên má nàng, cảm nhận làn da mềm mại ấm áp như lụa thượng hạng, khóe môi khẽ cong: “Ta không làm gì cả. Nghe nói người bị bệnh, lại tránh mặt ta, ta đành trốn vào đây xem thử… thật không nỡ rời đi…”

Hắn làm bộ uất ức, cúi đầu cọ nhẹ vào bên cổ nàng, giọng khàn khàn pha lẫn chút tà mị: “Huống chi đêm đó cũng không phải chỉ mình ta sung sướng. Ta cũng có hầu hạ người, chẳng phải người cũng rất hưởng thụ sao? Tay cứ níu lấy vai ta, còn cào ta như mèo nhỏ vậy…”

“Người đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, đừng giận nữa… được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play