Edit Ngọc Trúc
“An An, An An.”
Chu Khởi nhẹ nhàng gọi khẽ, giọng nói dịu dàng, Đường Vũ An mở to mắt, khẽ đáp lại: “Tiểu Khởi ca…”
“Đến đây, đo một chút nhiệt độ cơ thể.”
Chu Khởi đưa nhiệt kế cho cậu, dỗ cậu kẹp vào dưới nách.
“Em thấy sao rồi?”
“Nóng quá… có hơi khát nước.”
Chu Khởi lập tức đi rót nước cho cậu uống, đợi thêm một lát, rồi bảo cậu lấy nhiệt kế ra.
39,2°C.
Sắc mặt Chu Khởi lập tức trở nên khó coi, hắn đưa tay sờ trán Đường Vũ An, đôi mắt đỏ ửng vì tự trách.
Biết rõ là cảm lạnh nặng, lúc An An hắt xì hôm qua hắn đã nên chú ý. Hơn nữa lúc xuyên qua đến đây, cậu còn bị hoảng sợ…
Tình huống thế này mà còn để cậu đi tắm, chắc chắn là do tắm xong mới khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn…
Chu Khởi vừa giận vừa lo, nhưng rất nhanh hắn hít sâu vài lần, ép mình bình tĩnh lại.
Hắn không thể rối loạn, lúc này nóng ruột cũng vô ích, quan trọng nhất là nhanh nghĩ cách chữa bệnh cho An An.
“Không sao đâu, có ca ca ở đây mà.”
Chu Khởi xoa mặt Đường Vũ An, an ủi mấy câu, sau đó đứng dậy xuống lầu. Trước tiên múc một bát cháo, rồi chạy đến tủ thuốc mẹ Đường thường để để tìm thuốc.
Ngăn tủ chủ yếu là thuốc trị thương, tiếp đến là thuốc thanh nhiệt giải độc, cuối cùng mới lục được một lọ viên cảm mạo thông thường và mấy gói tiểu sài hồ pha nước uống.
Dù sao có còn hơn không.
Chu Khởi gom thuốc lại, bê cháo lên lầu, dỗ Đường Vũ An ăn nửa bát cháo, sau đó đút hai viên thuốc viên, lại pha nước thuốc cho cậu uống.
Uống thuốc xong, Đường Vũ An lại mơ màng thiếp đi.
Chu Khởi không dám rời khỏi, cứ ở cạnh cậu, dùng cồn lau trán và sau tai cho cậu.
Mãi đến hơn mười một giờ trưa, nhiệt độ cơ thể của Đường Vũ An mới dần hạ xuống, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Tảng đá trong lòng Chu Khởi rốt cuộc cũng rơi xuống. Hắn vừa định đứng dậy đi nấu chút gì đó cho cậu ăn, thì đã bị kéo góc áo lại.
Đứa nhỏ yếu ớt nói: “Tiểu Khởi ca, em xin lỗi…”
Vào lúc thế này mà còn sinh bệnh, thật sự là không nên… Đường Vũ An thấy vô cùng áy náy.
Chu Khởi khựng lại.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch.” Hắn xoa xoa tóc ướt mồ hôi của Đường Vũ An. “Mau khỏe lại đi.”
“Vâng…”
Đường Vũ An ngồi dậy uống thêm nửa bát cháo, rồi dùng khăn ấm lau sạch mồ hôi trên người, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Lúc này, Chu Khởi lấy ra một tờ giấy, chuẩn bị làm giao dịch tích điểm với cậu —— loại thuốc đặc trị cảm cúm trong đợt “giảm giá đặc biệt bảy ngày” vẫn còn, chỉ cần 100 điểm là có thể đổi, bệnh của An An sẽ lập tức khỏi hẳn.
Nhưng mà…
“Sao lại không có tác dụng?” Đường Vũ An ngạc nhiên hỏi.
Dù hai người giao dịch thế nào, hệ thống cũng không báo đã hoàn thành, điểm kinh nghiệm và tích điểm đều không tăng.
Chu Khởi nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Chắc là do anh đã trở thành nhân viên, không tính là khách hàng nữa, nên không thể giao dịch với em được.”
Không giao dịch được, đồng nghĩa với không có điểm, nhiệm vụ hằng ngày cũng không hoàn thành được…
Lông mày Đường Vũ An cũng nhíu lại.
Nhưng cậu cũng không hối hận vì đã tuyển Chu Khởi làm nhân viên. Ai biết ban đêm ở ngoài có nguy hiểm gì? Ngay cả cảm lạnh như cậu cũng đã phiền phức lắm rồi.
Chỉ là, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?
“Anh ra ngoài tìm khách mới.”
Giọng Chu Khởi vang lên, “Đây là cách duy nhất bây giờ.”
Đường Vũ An hé môi, nhưng lại không tìm được lý do để ngăn cản. Dù gì thì sớm muộn gì họ cũng phải ra ngoài tìm khách, không thể mãi ở trong tiệm chờ đến khi cạn vật tư.
Hơn nữa…
“Em ở lại giữ nhà.” Chu Khởi nói, không cho cậu phản đối.
Đường Vũ An chu môi, nhưng cũng biết với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, dù có đi cũng chỉ kéo chân sau. Cuối cùng đành cúi đầu.
“Vậy anh phải về an toàn.” Cậu dang tay ôm lấy Chu Khởi, giọng uất ức.
Khóe môi Chu Khởi cong lên.
Hắn cúi đầu, dùng cằm cọ cọ vào mái tóc mềm của cậu: “Anh sẽ về, đừng lo.”
“Móc ngoéo đi.” Đường Vũ An giơ ngón út.
Chu Khởi bất đắc dĩ giơ tay, ngoéo tay với cậu, coi như hứa hẹn.
Thế là sau khi ăn trưa xong, Chu Khởi khoác ba lô, cầm gậy trong tay, rời khỏi tiệm tạp hóa dưới ánh mắt tiễn đưa của Đường Vũ An.
Trời nắng gắt, không khí cũng nóng dần lên.
Sau khi rời tiệm tạp hóa, Chu Khởi lấy nơi này làm trung tâm, thăm dò khu vực xung quanh, cố tìm tung tích người sống.
Dù gì thì dù giao dịch cũng cần đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải tìm được người trước đã.
Quan sát một lúc, hắn bước về phía khu phế tích đối diện.
Hắn nghĩ, nếu còn người sống, hẳn sẽ ẩn nấp trong những tòa nhà bỏ hoang như thế này?
Thành phố hoang tàn đổ nát, ngoài tiếng gió hú và tiếng nước nhỏ lộp độp trên mặt đất, mọi thứ yên lặng đáng sợ, như thể cả thành phố chỉ còn lại mình hắn.
Chu Khởi leo trèo nhảy nhót trong đống đổ nát, dấn bước tìm kiếm.
Gan hắn không nhỏ, nhưng khi bất cẩn giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì lại là một xác chết đã phân hủy, trên hộp sọ trống hoác có hai lỗ đen kịt… hắn vẫn không kìm được mà mặt trắng bệch.
Chu Khởi nén nỗi buồn nôn chạy đi, mất một lúc lâu mới hồi phục.
Tận thế.
Với một người lớn lên trong thế giới hòa bình như hắn, lần đầu tiên hắn thật sự hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ này.
Suốt đường đi, áo khoác đồng phục của hắn lấm lem như vừa lăn lộn trong bùn.
Vốn là người rất sạch sẽ, nhưng giờ chẳng còn tâm trí đâu để để ý nữa. Hoặc nói đúng hơn, cái vẻ lôi thôi bẩn thỉu này lại khiến hắn cảm thấy an toàn trong khung cảnh quỷ dị và tĩnh lặng này.
Ở một thế giới tận thế, sạch sẽ quá mức lại thành ra không hợp cảnh.
Mặt trời dần lên cao.
Chu Khởi ngồi xổm bên một bức tường thấp, lấy từ ba lô ra một chai nước khoáng, vặn nắp uống một ngụm rồi nhìn đồng hồ điện tử.
Dù không rõ thời gian ở thế giới này tính thế nào, nhưng đồng hồ vẫn còn pin và hoạt động bình thường.
Tính từ lúc rời khỏi tiệm tạp hóa, đã gần hai tiếng trôi qua.
Để giữ sức và đề phòng bất trắc, hắn không đi liên tục mà vừa đi vừa thận trọng thăm dò, vì vậy tiến độ không nhanh.
Ngoài vài con động vật nhỏ di chuyển rất nhanh, hắn không gặp thêm sinh vật nào.
Thành phố hoang vu này, không biết còn người sống không… nếu không còn, vậy hắn và An An phải làm sao?
Thiếu niên cau mày, vẻ mặt lộ ra vài phần uể oải.
Nhưng rất nhanh, Chu Khởi thu lại cảm xúc, cất chai nước vào ba lô, đứng dậy tiếp tục tìm kiếm.
Mãi đến hơn một giờ sau, cuối cùng hắn cũng phát hiện vài dấu vết có thể do người để lại ở một hướng nào đó ——
Một gốc cây nhỏ khô héo, phần đất quanh gốc có dấu bị xới tung, còn có vài dấu giày, nhìn kích cỡ thì có vẻ không phải nam giới trưởng thành.
Chu Khởi vui mừng trong lòng, nhưng nhìn đồng hồ, hắn không tiếp tục lần theo nữa. Do dự một lát, hắn quyết định quay về theo lối cũ.
Hiện tại đã gần bốn giờ chiều, tầm 5 giờ trời sẽ bắt đầu tối, hắn phải kịp quay về tiệm trước khi trời đen.
Hơn nữa hắn ra ngoài quá lâu, An An chắc đang lo, đứa nhỏ đó còn đang sốt, nếu lúc này liều mình chạy ra tìm hắn thì phiền phức to.
Đường về ngắn hơn nhiều, chỉ mất khoảng một tiếng, Chu Khởi theo dấu đánh dấu lúc trước mà trở về tiệm tạp hóa.
Đúng như hắn dự đoán —— còn chưa đến gần, từ xa đã thấy Đường Vũ An mở cửa tiệm, đang ghé vào hòn đá trước cửa ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Đứa nhỏ này cũng khá cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện ra hắn.
Thấy Chu Khởi, Đường Vũ An đầu tiên là vui mừng, sau đó lại đứng sững, do dự không biết có nên trốn vào trong không.
“Hết sốt rồi à?” Chu Khởi đi tới trước mặt cậu.
Đường Vũ An lảng tránh ánh mắt, lí nhí đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi…”
Chu Khởi giơ tay muốn sờ trán cậu, nhưng phát hiện tay mình quá bẩn, đành thu lại.
“Vào nhà rồi nói.”
“Vâng vâng.”
Đường Vũ An lập tức quay người vào nhà.
Chu Khởi không vội theo vào, mà cởi áo khoác và giày để ngoài —— lát nữa còn phải ra ngoài, giặt sạch cũng phí công, bây giờ chưa có điểm tích luỹ, nước càng phải tiết kiệm.
Đợi hắn vào nhà, Đường Vũ An cẩn thận đóng cửa lại rồi mới hỏi: “Tiểu Khởi ca, anh đi lâu vậy rồi, có thu hoạch gì không?”
Chu Khởi lắc đầu: “Không gặp được người, nhưng có thấy vài dấu vết.”
Vừa nói, hắn vừa cởi quần. Đường Vũ An định đưa tay đỡ, lại bị hắn cản lại.
“Thối lắm, đừng để bị anh hun chết.”
“Em đang nghẹt mũi, không ngửi được đâu.”
Đường Vũ An cười hì hì, khiến Chu Khởi đang nặng nề trong lòng cũng thấy nhẹ đi phần nào, nhưng vẫn không cho cậu chạm vào.
Hắn không quên cái xác mình gặp trên đường, không biết có dính mầm bệnh gì không, An An đang yếu, tốt nhất không để cậu tiếp xúc.
Chu Khởi gói quần áo bẩn vào túi nilon, vứt tạm ngoài cửa rồi mới dám vào phòng.
“Hôm nay còn ra ngoài không?” Đường Vũ An theo sau hỏi.
“Không được.” Chu Khởi đáp.
Tầm 6 giờ là trời tối hẳn, giờ mà còn ra ngoài thì nguy hiểm lắm, cũng chưa chắc tìm được người giao dịch.
“Nhiệt độ bây giờ bao nhiêu?” Nhìn mặt Đường Vũ An vẫn đỏ bừng, Chu Khởi nhíu mày.
“Em không biết…”
“Đi đo đi.”
“Dạ…”
Đường Vũ An ngoan ngoãn gật đầu. Thấy Chu Khởi bình an trở về, cậu cũng yên tâm, xoay người đi lấy nhiệt kế.
Chu Khởi vào phòng tắm gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, còn dùng cồn khử trùng. Lúc vừa bước ra, còn chưa kịp gọi Đường Vũ An, thì liền nghe một tiếng phịch nặng nề vang lên.
Sắc mặt Chu Khởi lập tức thay đổi, chạy theo hướng phát ra âm thanh. Cuối cùng, ở lầu hai cạnh cầu thang, hắn thấy Đường Vũ An đã ngất lịm.
“An An!”
Hắn vội vàng chạy lên, ôm cậu vào lòng.
Mặt Đường Vũ An đỏ ửng đến bất thường, nóng rực.
Chu Khởi gọi cậu hai tiếng, chỉ được đáp lại bằng vài âm mơ hồ. Hắn lập tức bế cậu lên giường, lại chạy đi lấy cồn, tiếp tục lau trán, sau tai và cơ thể cho cậu.
Chờ Đường Vũ An sắc mặt khá hơn một chút, Chu Khởi mới lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho cậu.
39.1℃.
Đây là kết quả sau khi đã hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Sao vẫn còn sốt cao thế?
Chu Khởi cau mày, vội vã pha thêm hai gói tiểu sài hồ cho cậu uống, nghĩ đến điều gì, lại chạy xuống lầu, từ tủ đông lấy mấy cây đá lạnh, dùng khăn bọc lại rồi đặt lên trán Đường Vũ An.
Đến khi Đường Vũ An lần nữa tỉnh dậy, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Cậu nhìn thấy Chu Khởi vẫn ngồi bên cạnh mình, nhớ lại lúc nãy hình như mình đã hôn mê bất tỉnh, chắc chắn là bệnh tình lại nặng hơn rồi. Nghĩ đến đó, cậu không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi và tự trách hơn.
“Tiểu Khởi ca……” Cậu khẽ gọi.
Nghe thấy tiếng cậu, Chu Khởi – người vẫn luôn túc trực bên giường – lập tức nghiêng người lại gần: “An An, thấy sao rồi?”
“Khát…… nước……”
Chu Khởi nhanh chóng rót nước đường muối đã chuẩn bị sẵn trong bình giữ nhiệt, đỡ cậu dậy cho uống.
“Có đói bụng không?” Chu Khởi hỏi.
Đường Vũ An uống xong nước, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lắc đầu nói: “Không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ráng ăn. Hôm nay cả ngày em gần như chưa ăn gì, phải bổ sung năng lượng thì cơ thể mới nhanh hồi phục.”
Chu Khởi đỡ cậu nằm xuống, rồi đứng dậy mang tới bát cháo thịt nạc rau xanh vừa mới nấu, đút cho cậu ăn.
Đường Vũ An nghe lời, ăn được nửa bát thì không nuốt nổi nữa.
Chu Khởi cũng không ép, chỉ đút thêm cho cậu hai viên thuốc, rồi nhìn cậu mơ mơ màng màng thiếp đi lần nữa, liền tiếp tục ngồi bên cạnh trông nom.
Nhìn Đường Vũ An yếu ớt nằm đó, mặt Chu Khởi đầy lo lắng.
Hắn biết lần này An An bị cúm rất nặng, trên tin tức vẫn luôn cảnh báo. Dù có kịp thời uống thuốc, phần lớn mọi người cũng phải mất một hai tuần mới hồi phục hoàn toàn.
Hiện giờ bọn họ lại thiếu thuốc, hoàn toàn phải dựa vào sức đề kháng của An An, cậu thật sự có thể chịu nổi không?
Hơn nữa chính hắn có khi cũng đã bị lây, chỉ là còn chưa phát bệnh. Nếu hắn cũng ngã xuống thì ai sẽ chăm sóc An An?
Đi đổi thuốc đặc hiệu bằng tích điểm, tình hình thì lại gấp như lửa bén lông mày.
Bệnh tình của Đường Vũ An vẫn cứ trồi sụt không yên, mãi đến nửa đêm mới dần ổn định, lúc này Chu Khởi mới dám nằm nghỉ tạm một lát.
Chỉ là sáng hôm sau, năm rưỡi hắn đã thức dậy.
Khi hắn thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị xuất phát thì Đường Vũ An cũng lảo đảo xuống lầu, hai mắt còn lờ đờ ngái ngủ.
“Tiểu Khởi ca……”
Nghe thấy tiếng cậu gọi nhẹ nhàng, nét mặt căng thẳng của Chu Khởi mới dịu đi.
“Thấy khá hơn chút nào chưa?” Hắn bước lại sờ trán cậu.
Lúc Đường Vũ An vừa tỉnh dậy, Chu Khởi cũng đã đo nhiệt độ – vẫn còn hơi sốt nhẹ, nhưng không nghiêm trọng.
“Ừm, khá hơn nhiều rồi.” Đường Vũ An gật đầu, nhìn thấy Chu Khởi có vẻ đang chuẩn bị đi đâu đó, liền hỏi: “Anh sắp ra ngoài à?”
“Ừ, hôm nay phải đi sớm chút, tranh thủ ghé được nhiều nơi hơn.”
Dù thế nào thì hôm nay hắn nhất định phải mời được khách.
“Buổi trưa có thể anh không về kịp, em tự nấu cơm ăn được không? Có chăm sóc tốt cho bản thân được không?”
Biết Chu Khởi phải ra ngoài lâu như vậy, Đường Vũ An rất lo, nhưng cũng hiểu nếu giờ mình đi theo chỉ khiến anh vướng bận thêm.
“Ừ, em sẽ tự chăm sóc tốt.”
Cậu liếc nhìn ba lô của Chu Khởi: “Đồ ăn với nước uống anh mang đủ chưa?”
“Mang đủ rồi.” Chu Khởi gật đầu. “Trong bếp có cháo kê, nhớ ăn nhé.”
Đường Vũ An “vâng” một tiếng, thấy Chu Khởi sắp đi, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền gọi anh lại.
“Tiểu Khởi ca, đợi chút!”
Cậu chạy lên lầu, lát sau lại nghe tiếng bước chân lạch cạch chạy xuống, chìa ra một cái la bàn trước mặt Chu Khởi.
“Cái này hôm qua em sắp xếp hàng hoá thì tìm được, anh xem có dùng được không?”
Chu Khởi nhận lấy la bàn, hơi ngạc nhiên vui mừng. Hắn xoa đầu Đường Vũ An, nói: “Rất hữu ích, cảm ơn em.”
Đường Vũ An mỉm cười, tiễn Chu Khởi ra cửa.
Chu Khởi không để cậu ra khỏi tiệm tạp hóa, đóng cửa xong, mới cố nén cảm giác khó chịu, mặc lại bộ quần áo bẩn thỉu hôm qua và mang giày vào.
Sau đó, hắn lấy la bàn ra thử.
Thế giới này có từ trường gần giống địa cầu, bất kể hắn xoay kiểu gì, kim la bàn vẫn luôn chỉ về một hướng.
Tuy không chắc đó là hướng nam, nhưng ít nhất cũng có thể giúp xác định phương hướng.
Chu Khởi gật đầu, đeo khẩu trang vào rồi một mình rời khỏi tiệm tạp hóa, đi đến chỗ hôm qua đã phát hiện dấu vết.
Sau khi Chu Khởi đi, Đường Vũ An cũng không rảnh rỗi.
Hôm nay tinh thần cậu khá hơn, không như hôm qua cứ mơ màng muốn ngủ suốt.
Cậu ăn xong cháo kê, liền bắt tay vào dọn dẹp và sắp xếp lại hàng hóa. Còn chuyện nhập hàng từ trung tâm thương mại… cậu do dự một chút, cuối cùng quyết định đổi 10 lít nước.
10 lít thực ra cũng không nhiều, chỉ đầy nửa thùng, mấy hôm trước nước chủ yếu vẫn dùng từ lu trong nhà.
Đột nhiên không còn việc gì làm, Đường Vũ An cảm thấy buồn chán, liền ra cửa sau, lấy cái đòn gánh Chu Khởi chặn ở cửa xuống, hé cửa nhìn ra ngoài.
Xác nhận không có nguy hiểm, cậu mới dám ra ngoài tưới nước cho mấy chậu cây của mẹ.
Nhớ lời Chu Khởi dặn, vừa tưới xong cậu lập tức quay vào, đóng cửa và chắn lại bằng đòn gánh.
Lúc rảnh rỗi mà không muốn ngủ nữa, Đường Vũ An ngồi trong phòng, mở giao diện hệ thống ra, tiếp tục sắp xếp hàng hoá, chọn ra những món sắp hết hạn, rồi cẩn thận kiểm tra lại xem có bỏ sót tính năng nào của hệ thống không.
Bất giác, đã đến giữa trưa.
Tiểu Khởi ca vẫn chưa về…
Đường Vũ An bắt đầu thấy hơi lo, cuối cùng dứt khoát lấy sách giáo khoa ra đọc từng trang.
Kết quả vừa lật được nửa cuốn, giao diện hệ thống bỗng hiện lên thông báo:
【Nhân công “Chu Khởi” cùng một vị khách mới hoàn thành giao dịch, thu được lợi nhuận. Kinh nghiệm +3, tích điểm +9】
Đường Vũ An: Oa!