Edit Ngọc Trúc

Đường Vũ An bấm vào giao diện “Công nhân” mới được mở ra.

Giao diện này cũng khá đơn giản, phía trên là thông tin cơ bản, bên dưới là dữ liệu của công nhân.

【Tổng số công nhân: 1】

【Chu Khởi】

Cấp bậc công nhân: Lv0 (0/10)
Tuổi: 15
Chiều cao: 179cm
Kỹ năng: Không có
Danh hiệu: Không có
Năng lực tổng hợp: A
Tiềm năng: S
Cửa hàng tương ứng: Tiệm tạp hóa Bình An
Chức vụ: Nhân viên bán hàng
Tích phân cá nhân: 0
Tích phân nhập hàng: 0

Tích phân cá nhân và tích phân nhập hàng đều có giải thích rõ ràng. Tích phân cá nhân dùng cho nhu cầu của bản thân, còn tích phân nhập hàng là phần điểm do chủ tiệm cấp cho công nhân dùng để lấy hàng.

Đường Vũ An tạm thời không nghiên cứu thêm, mà bấm vào nút “Quản lý”.

Một giao diện mới bật ra, ghi lại thành tích công nhân và các phúc lợi đi kèm.

【Phúc lợi công nhân】

Lương cơ bản: 10 điểm tích phân/tháng (lương không dưới 10 điểm, không vượt quá 10% giới hạn tích phân; nếu giới hạn tích phân còn dưới 100 thì vẫn phát đủ 10 điểm).

Tỷ lệ trích phần trăm: Không có (cấp bậc thương nhân chưa đủ, không thể thiết lập).

Cung cấp bữa ăn: Có (có thể điều chỉnh trong thiết lập).

Cung cấp chỗ ở: Có (quyền hạn phòng hộ đã mở).

Đổi hàng trong thương thành: Mở khi thiết lập xong.

Nhiều phúc lợi hơn: Cấp bậc thương nhân chưa đủ, không thể mở.

Thông tin trong giao diện này về cơ bản không khác nhiều so với lúc Đường Vũ An gửi lời mời. Vì cậu hiện tại chỉ có rất ít tích phân dư, nên chỉ có thể trả mức lương tối thiểu là 10 điểm mỗi tháng.

Phía dưới còn có hai nút “Thăng chức” và “Đuổi việc”. Nút “Thăng chức” vẫn còn xám, có lẽ phải đợi sau này mới mở khóa.

Còn “Đuổi việc” thì…

Công nhân sau khi bị đuổi sẽ mất chức vụ, mất luôn phúc lợi, đồng thời xóa sạch ký ức liên quan đến tiệm tạp hóa và thương nhân thần bí.

Xem như một cách bảo vệ tiệm tạp hóa?

“Tiểu Khởi ca, anh vẫn chưa thấy giao diện thương thành hả?” – Đường Vũ An hỏi.

“Ừ.” – Chu Khởi gật đầu.

Đường Vũ An suy nghĩ một chút, rồi bấm vào thiết lập mục “Cung cấp thức ăn”.

Giao diện này khá giống với giao diện thương thành, nhưng có thêm nhiều chức năng mới, như lựa chọn loại hàng hóa cho công nhân được nhìn thấy, số lượng có thể đổi, v.v...

Công nhân chỉ nhìn thấy thông tin mà chủ tiệm cho phép, bất kể cụ thể đến đâu.

Với Chu Khởi thì Đường Vũ An đương nhiên không giấu diếm gì, cậu mở toàn bộ giao diện thương thành cho hắn, tất cả hàng hóa có thể đổi cũng đều hiển thị đầy đủ.

Tiếp theo là mục “Tích phân bữa ăn hàng tháng”, công nhân có thể dùng số điểm này để đổi bất kỳ loại đồ ăn nào.

【Phúc lợi công nhân đã thiết lập xong, xin hãy đặt mục tiêu công trạng hàng tháng cho công nhân】

Khi dòng chữ này thu nhỏ về phía bên trái màn hình, Đường Vũ An mới chú ý đến mục tiêu công trạng hàng tháng.

Cậu đặt xong mục tiêu và bấm mở giao diện bên phía công nhân. Cùng lúc đó, Chu Khởi cũng nhận được thông báo hệ thống.

【Thương nhân thần bí đã mở giao diện công nhân cho anh, xin bấm để xem】

Chu Khởi khẽ động ý niệm, lập tức một giao diện hoàn toàn mới hiện ra trước mắt. So với của Đường Vũ An thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có hai mục: “Công trạng” và “Thương thành”.

Phần nhiệm vụ công trạng không có gì đáng nói, hắn liếc sang mục thương thành, đúng như lời Đường Vũ An nói: có gạo, muối và nước, với hạn mức tích phân thức ăn còn lại là 20 điểm.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là bên dưới còn có một mục “Bán hàng đặc biệt 7 ngày”.

【Thuốc cảm đặc hiệu: Chữa khỏi mọi loại cảm mạo. 100 tích phân/3 viên】

Chỉ có duy nhất một món hàng, nhưng nếu đúng như mô tả thì đây là thứ vô cùng quý giá trong thế giới tận thế này — hoặc nói đúng hơn, tất cả thuốc men trong thế giới này đều là hàng hiếm.

Có điều, giá khởi điểm là 100 tích phân, với tình hình hiện tại của bọn họ thì vẫn quá xa xỉ, đành phải đợi sau này rồi tính tiếp.

“Chúng ta quay lại thôi.” – Chu Khởi kéo Đường Vũ An quay về.

Chỉ ở ngoài vài phút, nhiệt độ đã giảm thêm một đoạn, hơn nữa hắn còn lờ mờ nghe thấy tiếng động lạ từ xa.

Trời đã sẩm tối, sinh vật hoạt động về đêm bắt đầu ra ngoài.

Khi hai người đi qua lớp chắn phòng hộ, lập tức có cảm giác an toàn tràn ngập, cả hai thiếu niên cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Chu Khởi chưa vội vào nhà, mà đưa đèn pin cho Đường Vũ An, để cậu đứng bên trong rọi đèn ra ngoài, còn hắn thì một lần nữa bước ra khỏi vùng chắn, quan sát bốn phía.

Bên ngoài vẫn tối đen như mực, không một chút ánh sáng — không chỉ ngăn tiếng động, mà ngay cả ánh sáng cũng bị cản lại.

Chu Khởi thở ra một hơi, quay lại tiệm tạp hóa chia sẻ phát hiện này với Đường Vũ An.

“Xem ra cái chắn này đúng là hữu ích thật!” – Đường Vũ An vui mừng nói.

“Ừ.” – Chu Khởi cũng mỉm cười.

Tiếp đó, Đường Vũ An đi dọn dẹp cửa hàng, còn Chu Khởi thì cầm đèn pin vào phòng sau, khởi động máy phát điện dự phòng của tiệm tạp hóa.

Máy phát lập tức khởi động “thịch thịch thịch”, chiếc đèn bàn trước đó tắt vì mất điện cũng sáng trở lại, hai chiếc tủ đông cũng đồng loạt phát ra tiếng khởi động.

Vì chỉ mất điện một lát nên thực phẩm trong tủ không bị ảnh hưởng nhiều.

Có ánh sáng, việc dọn dẹp cũng thuận tiện hơn nhiều. Đường Vũ An nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cuối cùng.

【Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày ⑷, tích phân +2】

【Chúc mừng! Kí chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ hằng ngày, số lần quay "Vòng quay may mắn" +1】

【Có muốn khởi động "Vòng quay may mắn" ngay bây giờ không?】

【Có】【Không】

Cậu chọn 【Có】, một vòng quay xuất hiện trước mắt.

Trên vòng quay là các phần thưởng chia theo màu sắc, bao gồm: từ 1 ~ 999 tích phân, đạo cụ đặc biệt, kỹ năng, v.v… Phần thưởng hiếm nhất chính là mở khóa hàng hóa trong thương thành.

Dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng Đường Vũ An vừa liếc mắt đã thấy hai chữ “Châm du” (máy phát điện bằng tay).

Thứ này quá tốt rồi, không chỉ phát điện được mà còn có thể dùng khởi động ô tô — tuy hiện tại họ chưa có xe.

Cậu chăm chăm nhìn “Châm du”, thầm cầu nguyện được nó, rồi nhấn nút bắt đầu.

Trong lúc hồi hộp chờ đợi, kim chỉ cuối cùng dừng lại ở ——

Đạo cụ đặc biệt?

Đường Vũ An chớp mắt, còn chưa kịp nghĩ xem đạo cụ đặc biệt là gì thì hệ thống đã hiện thông báo:

【Chúc mừng! Nhận được đạo cụ đặc biệt “Gậy dụ mèo vô địch (dây lông vũ)”, đã gửi đến kho hàng tiệm tạp hóa Bình An】

Cậu bấm mở danh sách, rất nhanh đã thấy một cây gậy dụ mèo màu vàng nhạt xuất hiện trên kệ, tiện tay cầm lên xem xét.

【Gậy dụ mèo vô địch (dây lông vũ)】

Miêu tả: Không có con mèo nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cây gậy dụ mèo này!

Ngoài dòng miêu tả đó, không có thêm thông tin gì khác.

Đường Vũ An tò mò cầm gậy dụ mèo nghịch trong tay.

Thủ công của cây gậy này cũng khá ổn, phần đuôi giống như đuôi cỏ lau, còn gắn thêm hai chiếc chuông nhỏ màu vàng.

Khi cậu lắc nhẹ chuông, hệ thống bỗng nhảy ra thông báo mới:

【Chúc mừng! Kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt: “Mèo chiêu tài”】

【Mèo chiêu tài】

Miêu tả nhiệm vụ: Mèo không chỉ biết làm nũng và dễ thương để thu hút khách, mà còn có thể bắt chuột, đuổi gián, thậm chí mang về những món quà đặc biệt cho chủ. Là trợ thủ không thể thiếu của mọi tiệm tạp hóa.

Nội dung nhiệm vụ: Hãy nuôi một con mèo cho tiệm tạp hóa (0/1)

Phần thưởng: Đĩa bay chó chó siêu ngầu rực rỡ

Thấy hệ thống thông báo kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt, Đường Vũ An ngẩn người.

Thì ra đạo cụ đặc biệt là đặc biệt ở chỗ… có thể mở ra nhiệm vụ đặc biệt?

Nhưng mà phần thưởng này…

Cậu khẽ lắc đầu. Dù có thêm ba chữ “siêu ngầu rực rỡ” thì cái gọi là “đĩa bay chó chó” cũng không có bao nhiêu giá trị thực tế với bọn họ lúc này.

Bên cạnh, Chu Khởi hỏi cậu sao thế. Nghe xong lời giải thích của cậu, hắn khẽ cười, đưa tay xoa đầu cậu.

“Nếu đây là nhiệm vụ đặc biệt, lại còn gọi là ‘mèo chiêu tài’, biết đâu thật sự có thể mang tài lộc tới thì sao?”

Nghe hắn nói vậy, tâm trạng của Đường Vũ An mới dịu đi đôi chút.

“Ừm ừm, sau này có cơ hội thì nuôi một con mèo nhé! Hơn nữa ngày mai còn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, lại có thể tiếp tục rút thưởng nữa!”

Đường Vũ An lắc lắc cây đậu mèo trong tay, nói đầy hào hứng.

Lúc này trời vẫn còn sớm, mới khoảng hơn 6 giờ chiều. Chu Khởi chủ động đi nấu bữa tối, còn Đường Vũ An thì mở danh sách công năng ra, tiếp tục sắp xếp lại hàng hóa.

Nhà họ bán gần như đủ loại hàng, trong đó có cả trái cây và rau củ, dĩ nhiên số lượng không nhiều lắm.

Trái cây có táo, lê, xoài và quýt, mỗi loại chỉ còn chưa đến nửa rương.

Rau củ thì càng ít: ba củ cà rốt, một củ cải trắng to, nửa quả bí đao và năm củ khoai tây, còn có ít hành, gừng, tỏi.

Đường Vũ An lựa ra những món đã hư hỏng, úng thối hoặc bị sâu ăn, vì giao diện hệ thống hiển thị rất rõ ràng, nên quá trình chọn lọc không tốn nhiều công sức.

May mắn là hạn sử dụng vẫn còn khá dài, cậu rửa sạch rồi dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, cất vào tủ lạnh.

Cậu phát hiện sau khi làm vậy, giao diện lại hiển thị rằng hạn sử dụng đã được kéo dài thêm một chút.

Ngoài rau củ quả, những thứ dễ hư nhất chính là trứng gà và trứng vịt. Trứng gà còn lại khoảng hai rổ rưỡi, mỗi rổ 40 quả, tổng cộng 102 quả; trứng vịt thì ít hơn, chỉ còn 30 quả.

Dĩ nhiên “dễ hư” cũng chỉ là tương đối. Hiện giờ với nhiệt độ phòng, chúng vẫn có thể để được khoảng 30 ngày, nên cậu không cho vào tủ lạnh. Dù sao sau này cũng có thể thử ấp ra gà con hoặc vịt con ——

Trứng trong nhà một phần là do ba ba đi lấy từ các hộ nông dân trong vùng, nên bên trong vẫn có trứng đã thụ tinh.

Tiếp theo là các loại lương thực thô như gạo và đậu.

Do không được bảo quản kín, nên khó tránh khỏi việc bị mốc hoặc sâu mọt. Đường Vũ An cũng dùng giao diện hệ thống để chọn lọc, rất nhanh đã phân ra được phần bị hỏng.

Lúc này, cậu lại lần nữa cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của tính năng này.

Vì đơn vị nhỏ nhất hệ thống hiển thị là “viên”, cậu chỉ cần đơn giản thiết lập điều kiện, là có thể lập tức phân loại toàn bộ theo ý muốn!

Nếu phải dựa vào mắt thường để kiểm từng hạt một, thì chẳng biết bao giờ mới xong.

Hơn nữa, các loại hạt bị mốc thường khó nhận ra bằng mắt, nhưng nhờ hệ thống, cậu có thể tách hoàn toàn đậu sạch ra khỏi đậu mốc.

Sau đó, cậu tìm được mấy túi ni lông trong suốt, bắt đầu từ loại túi lớn nhất, chia số gạo và đậu đã chọn sạch vào, để phòng ngừa sâu bọ và nấm mốc.

Chẳng bao lâu, những túi đậu và gạo sạch sẽ, nguyên vẹn được xếp chỉnh tề trên kệ hàng, còn đậu hỏng thì vẫn giữ nguyên trong các bao tải cũ.

“An An, ăn cơm.”

Lúc này, giọng của Chu Khởi vọng đến.

Đường Vũ An lập tức đáp lại, buông hàng hóa, chạy vào phía sau nhà, lấy bàn ăn gấp dựa sát tường ra, đặt bên bàn trà.

Sau đó, cậu cầm khăn lau sạch mặt bàn, rồi mới để Chu Khởi mang thức ăn ra.

Cả hai vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, mà hiện tại đồ ăn vẫn còn tương đối đầy đủ, nên Chu Khởi cũng không cố tiết kiệm, mà ưu tiên nấu những nguyên liệu dễ hỏng trước.

Bữa cơm này có rau có thịt, cơm thì ăn thoải mái. Tuy không thể gọi là ngon, nhưng Đường Vũ An vẫn cố gắng ăn hết phần của mình.

“Tiểu Khởi ca, anh nấu ăn ngon thật đấy!” Cậu hăng hái khen.

Chu Khởi nhìn cậu một cái, đưa tay xoa đầu cậu, rồi bắt đầu dọn bát đũa.

“Để em rửa chén!” Đường Vũ An nhanh nhảu đòi làm, nhưng bị Chu Khởi đuổi đi.

“Em đi tắm trước đi.”

“Vậy được rồi.”

Đường Vũ An ngoan ngoãn đi tắm. Bây giờ phải tiết kiệm nước, nên tất nhiên không thể tắm bằng vòi sen.

Cậu đổ nửa thùng nước ấm, cẩn thận làm ướt tóc, gội sạch rồi vắt khô, sau đó dùng khăn lau người đơn giản, chỉ rửa kỹ một vài chỗ trọng điểm là coi như xong.

Phần nước tắm còn lại cũng không đổ đi, mà giữ lại để dội toilet.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Chu Khởi cũng vừa rửa xong chén, nhường chỗ để đi tắm.

Đường Vũ An tóc còn ướt nhèm nhẹp, quay lại phòng trước tiếp tục sắp xếp hàng hóa, nhưng không biết có phải do ánh sáng mờ quá không, chỉ một lúc sau đã bắt đầu thấy buồn ngủ.

“Sao không sấy tóc khô?”

Một bàn tay áp lên đỉnh đầu cậu, cùng lúc đó là giọng nói mang chút trách nhẹ của Chu Khởi.

Hắn vừa mới tắm xong, người còn mang theo hơi nước.

“Phải tiết kiệm điện mà.” Đường Vũ An đáp rất hợp tình hợp lý.

“Vậy thì đừng gội đầu, không thì dễ cảm lắm.” Chu Khởi nói, xoay người định đi lấy máy sấy tóc, nhưng bị Đường Vũ An kéo lại.

Cậu thao tác một lúc trong giao diện hệ thống.

Ngay sau đó, chiếc máy sấy tóc nhà họ liền trống không xuất hiện trên kệ trước mặt họ.

Chu Khởi hơi khựng lại một chút. Mỗi lần chứng kiến những cảnh thần bí thế này, hắn vẫn không tránh được ngạc nhiên. Nhưng hắn nhanh chóng lấy máy sấy tóc xuống, cắm điện rồi giúp Đường Vũ An sấy tóc.

Đường Vũ An ngồi yên trên ghế, ngoan ngoãn để mặc hắn hành động.

Từng chút một, thiếu niên quay người lại, giơ tay ôm lấy Chu Khởi, vùi mặt vào lòng hắn.

“Tiểu Khởi ca… có anh ở đây thật tốt……”

Tiếng gió ù ù của máy sấy tóc vang lên, Chu Khởi nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ ngực mình.

Hắn mím môi, yên lặng giúp cậu sấy khô tóc.

Đợi khi hắn tắt máy, mới phát hiện Đường Vũ An đã ngủ thiếp đi trong vòng tay mình, khóe mắt còn vương giọt nước mắt trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn bàn mờ mờ.

Chắc là đang nhớ người nhà…

Chu Khởi thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, rồi cúi xuống bế cậu vào phòng sau.

Từ lớp 9 trở đi, Chu Khởi bắt đầu cao lên vùn vụt, bây giờ đã cao 1m79, còn Đường Vũ An mới vừa tròn 12 tuổi vào tháng trước, hiện chỉ cao 1m62.

Hơn nữa từ nhỏ Chu Khởi đã phụ bà ngoại đi nhặt ve chai, nên dù thể lực hay vóc dáng đều vượt trội hơn Đường Vũ An, bế cậu chẳng tốn chút sức nào.

Khi lên đến cầu thang, Đường Vũ An tỉnh lại, cố sức giãy ra rồi tự mình leo lên gác.

Tầng hai nhà họ không rộng, lên là thấy ngay một phòng ngủ nhỏ, không có giường, bình thường chỉ trải chiếu ngủ trên sàn gỗ. Từ phòng ngủ bước ra ngoài là ban công rộng khoảng một mét, đặt máy giặt ở đó.

Đường Vũ An lục trong tủ ra chăn đệm, trải xong rồi kéo Chu Khởi cùng nằm xuống.

Đêm buông xuống, không gian trở nên yên tĩnh.

Khi Chu Khởi tưởng rằng Đường Vũ An đã ngủ, thì nghe cậu lẩm bẩm trong tiếng nghẹn ngào:

“Tiểu Khởi ca… sau này chúng ta thật sự… có thể về nhà không?”

“Ừ.”

Chu Khởi kéo tay cậu, nắm chặt, “Anh nhất định sẽ đưa em về nhà. Anh hứa.”

Đường Vũ An hít mũi một cái, hồi lâu sau mới khe khẽ đáp lại:

“Tiểu Khởi ca, chúng ta nhất định… sẽ trở về.”

“Ừ.”

“Tích tích tích —— tích tích tích ——”

5 giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức trên cổ tay Chu Khởi vang lên đúng giờ. Hắn lập tức mở mắt.

Nhanh chóng tắt báo thức, Chu Khởi chui ra khỏi chăn, nhẹ nhàng bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trong ánh sáng nhợt nhạt, cảnh vật bên ngoài vẫn là một vùng đổ nát tiêu điều, nhắc nhở hắn rằng mọi chuyện xảy ra hôm qua không phải là ác mộng, mà là sự thật.

Chu Khởi thở ra một hơi, khoác thêm áo, tránh làm phiền Đường Vũ An đang ngủ say, rồi lặng lẽ xuống lầu.

Vo gạo nấu cơm, tập vài động tác thể dục đơn giản, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh, rồi kiểm kê và sắp xếp hàng hóa.

Khoảng 6 giờ rưỡi, ánh sáng bên ngoài rốt cuộc cũng rõ hơn.

Hắn mở cửa tiệm ra, bước ra ngoài nhìn một vòng.

Nhiệt độ vẫn khá thấp, nhưng không khí cũng không đến nỗi ô nhiễm. Tất nhiên, cũng chẳng thể gọi là trong lành.

Bây giờ chưa phải giờ buôn bán. Khi quay đầu lại nhìn, tiệm tạp hóa của họ vẫn còn trong trạng thái “vô hình”.

Chu Khởi quay lại nhà lấy một cây gậy, rồi bắt đầu dò xét xung quanh.

So với tối qua, tầm nhìn giờ tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không thấy bóng dáng sinh vật nào.

Hắn lục lọi quanh mấy tòa nhà đổ nát gần đó.

Chớ nói là người, đến động vật nhỏ cũng không thấy. Nhưng trên trời thỉnh thoảng vẫn có vài con chim bay qua, cho thấy thế giới hậu tận thế này vẫn còn sinh vật sống.

Chỉ là… những con chim đó không hiền chút nào. Trên đường quay về, Chu Khởi bị chúng tấn công.

May mắn là chúng nhỏ, lại không kéo bầy, nên hắn dễ dàng dùng gậy xua đuổi.

Khi Chu Khởi quay lại, liền thấy tiệm tạp hóa dần hiện ra trước mắt —— đến giờ buôn bán rồi, hiệu ứng ẩn hình cũng biến mất.

Hắn nhìn đồng hồ.

8:06.

Xem ra, giờ buôn bán của tiệm là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều.

Chu Khởi khẽ hít sâu, đẩy cửa bước vào, rửa tay sát trùng xong, thấy Đường Vũ An vẫn chưa dậy, liền lên lầu gọi cậu ăn sáng.

“An An, dậy ăn sáng nào.”

Đáp lại hắn, là một tiếng rên yếu ớt.

Sắc mặt Chu Khởi khẽ biến, lập tức chạy qua kéo chăn ra, liền thấy Đường Vũ An lim dim mắt, cả mặt đỏ bừng.

Hắn vội đưa tay sờ trán cậu — nóng bỏng.

An An… bị sốt rồi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play