🐱Chương 7🐱

🐻‍❄️Dịch: quacquac000

--------

“Điều tôi muốn làm — cũng chính là điều cậu muốn làm.”

“Giúp em ấy nổi tiếng, để em ấy quay lại giới giải trí theo cách khác.Những kẻ từng phỉ báng, khinh thường em ấy, sau này chỉ có thể ngước nhìn em ấy.”

“Em ấy không chọn cách nào khác để kiếm tiền… mà là viết văn.Điều đó chắc chắn có ẩn chứa giấc mơ của em ấy.”

“So với việc ẩn danh mai danh, mãi mãi không được ai nhớ đến,ai lại không muốn được lưu danh sử sách, trở thành một người mà cả đời sau cũng sẽ nhớ đến chứ?”

Giọng của Minh Cận Hoài không mang nhiều cảm xúc, nhưng từng chữ từng câu lại đánh trúng nỗi đau của Bạch Ký Từ. Dù năm xưa tin đồn đã được xóa bỏ, nhưng... cho dù Bạch Ký Thu không phải là kẻ thứ ba, trong mắt mọi người cậu cũng chỉ là một “bình hoa di động” sống nhờ vào khuôn mặt và xuất thân mà tồn tại trong giới giải trí.

Cũng chính vì vậy... khi sự việc năm xưa xảy ra, dư luận mới một mực dồn ép, cũng vì thế mà chỉ mới biến mất có bốn năm, anh trai anh đã hoàn toàn bị lãng quên — một thần tượng từng nổi đình nổi đám giờ chẳng còn ai nhắc đến.

Ánh mắt Bạch Ký Từ tối sầm lại — trong mắt đám người đó, anh trai anh chỉ là bình hoa, họ hoàn toàn không hiểu anh trai anh tốt đến mức nào, càng không biết anh ấy yêu nghề diễn xuất ra sao.

Mỗi lời của Minh Cận Hoài đều đánh trúng chỗ yếu mềm của anh.

Giúp anh trai thực hiện ước mơ?

Trong đôi mắt đen lạnh lẽo của Bạch Ký Từ, ánh lên từng tia sáng rõ ràng — nhưng trong lòng lại dâng lên sự cảnh giác cao độ. Minh Cận Hoài — người đàn ông này thực sự rất đáng sợ, khả năng thao túng lòng người gần như yêu nghiệt. Dù anh căm hận, ghen tị và chán ghét hắn đến tận xương tủy... cũng phải cùng hắn hợp tác, như nuôi hổ rình mồi.

Phải tìm cơ hội để moi từ miệng anh trai ra tung tích của đứa cháu trai, tuyệt đối không thể để Minh Cận Hoài tìm thấy.

Đó là con của anh trai mình, là con của hai người họ.

Chàng trai nhẹ nhàng vuốt quyển sách trong tay, khóe môi lạnh lùng khẽ cong lên một nụ cười.

Một nụ cười ấm áp.

“Ký Từ, cậu thực sự định hợp tác với Minh Cận Hoài sao?” — Trợ lý Triệu lo lắng nhìn anh, nhắc nhở:

“Làm như vậy rất dễ phản tác dụng.”

Bạch Ký Từ không trả lời, chỉ giơ quyển sách trên tay lên hỏi:

“Anh từng đọc cuốn này chưa?”

Trợ lý Triệu ngẩn ra.

《Dã Hạch》 — Tác giả: Bát Nhã Thang

Đây là một bộ tiểu thuyết lấy đề tài thể thao điện tử, tên truyện được lấy từ chiến thuật “lấy vị trí đi rừng làm hạch tâm cho toàn đội”. Nam chính cùng người em song sinh thành lập đội tuyển, xây dựng chiến thuật Dã Hạch, bắt đầu hành trình trên con đường chuyên nghiệp.

Nhưng điều khiến Bạch Ký Từ xúc động mãnh liệt sau lần đọc đầu tiên không phải những tình tiết eSports mà là tình cảm sâu sắc giữa hai anh em trong truyện.

Giống hệt như… anh và anh trai.

Những năm qua anh có thể gắng gượng tới ngày hôm nay, chờ được đến ngày gặp lại anh trai, công lao của cuốn sách này không nhỏ.

Ánh nắng tràn ngập qua ô cửa kính lớn trong phòng khách sạn, chiếu sáng rực rỡ. Nguyên Thù Tửu ngồi trước bàn làm việc cảm nhận được sự ấm áp, cậu mở chiếc laptop mang theo, thuận tay mở phần thống kê thu nhập tháng trước từ hệ thống.

Tiếng thông báo đinh đinh đinh từ QQ không ngừng vang lên, cậu liếc nhìn — là nhóm độc giả của mình, vừa hay đang thảo luận về cậu.

Có một “mọt sách mới” vừa vào nhóm đã hỏi:

“Bát Nhã Thang đại đại bao giờ viết truyện mới thế? Không phải bảo truyện tiếp theo sẽ là thương chiến sao?”

Ngay sau đó, hàng loạt “độc giả kỳ cựu” nhảy ra dạy bảo:

“Cưng à, em ngây thơ quá rồi. Đại đại nhà mình lười vô địch, lần nào viết xong truyện chẳng nghỉ ngơi chơi game hai tháng, đi tìm cảm hứng thêm hai tháng, tích lũy bản thảo hai tháng nữa, rồi nửa năm trôi qua như chơi luôn…”

Nguyên Thù Tửu: “……” Sao mà hiểu mình rõ vậy trời!

Đúng lúc này, trên bàn trà bỗng vang lên một tiếng bịch nặng nề, khiến cậu giật cả mí mắt.

Cậu quay đầu lại — vừa vặn thấy mèo con nhảy lên bàn trà. Chiếc bàn nhỏ tròn đã bị bộ lông xù trắng muốt của nó chiếm hết diện tích, vậy mà Nguyên Bạch Tinh vẫn ngồi vững chãi như núi.

Nó cúi đầu, dí sát chiếc mũi hồng hồng ngửi ly nước bố uống dở, rồi cực kỳ thành thạo... uống luôn.

Nguyên Thù Tửu lười chẳng buồn quan tâm con “ trắng ngốc”, định quay về làm việc thì đột nhiên biểu cảm đông cứng lại.

Mèo con sau khi uống nước không hề nhảy xuống, ngược lại còn thò bàn chân múp míp vào ly nước… quệt quệt — rồi bắt đầu rửa chân.

Nó dùng ly nước của bố… để rửa chân.

Trong ly nước trong veo giờ lơ lửng... những hạt bụi xám mịn như cát.

“Nguyên Đại Bạch!!!”

Một tiếng gào giận dữ vang lên, Nguyên Bạch Tinh giật thót người, soạt một cái nhảy khỏi bàn trà, bật chế độ chạy trốn sinh tồn, nhưng chưa được mấy bước đã bị một cái đuôi dài quấn lấy, giãy giụa đáng thương với mấy cái chân ngắn ngủn.

“Meo meo meo meo meo—— bố ơi! Con sai rồi mà!”

Sai rồi? Với cái tính “nghịch ngợm trời sinh” này, lần sau chắc chắn vẫn dám làm nữa.

Cái đuôi dài lôi mèo con trở lại, Nguyên Thù Tửu cúi người, định túm gáy mèo con… nhưng nó béo quá, không túm nổi trong một lần.

Tay cậu khựng lại, rồi giả vờ không có chuyện gì, dùng sức xách nó lên, lắc mạnh một cái, hung dữ đe dọa:

“Nguyên Đại Bạch! Mày mà còn chọc bố mày tức nữa, tao ném mày sang chỗ con cá mập kia ở đấy! Mày tin không? Hắn sẽ nhốt mày cùng hơn chục con chó Samoyed đấy!”

Mèo con lập tức hoảng loạn cực độ, rú lên một tiếng, bắt đầu xin tha thật lòng.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, cứu vớt sinh mệnh mèo nhỏ. Nguyên Thù Tửu tống luôn cục lông trắng ra ban công “kiểm điểm bản thân”, rồi mới bắt máy — là Thẩm Mộc gọi.

Giọng Thẩm Mộc trầm thấp, nặng nề:

“Thù Tửu, tôi đã chuyển lời cậu tới công ty và bên Phồn Tinh rồi… nhưng…”

Nguyên Thù Tửu không bất ngờ, đáp gọn:

“Không đồng ý?”

“Không chỉ thế.” — Thẩm Mộc thở dài.

“Phồn Tinh nói là quyết định được đưa ra trong cuộc họp lãnh đạo, họ đưa ra một điều kiện cuối cùng là: hai mươi triệu cộng chia lợi nhuận, mua bản quyền truyện của cậu, nhưng yêu cầu cậu phải tự mình làm biên kịch.”

“Tất cả điều kiện đều đặt trên một tiền đề: ‘Dã Hạch’ phải do chính cậu chấp bút biên kịch.”

Nếu là yêu cầu dành cho tác giả khác thì công ty và tác giả chắc đã vui đến phát khóc, nhưng Thẩm Mộc lại thấy rất phức tạp.

Một mặt, mức giá và sự coi trọng như vậy trong thị trường phim ảnh đúng là chưa từng có — đáng lý nên vui mừng. Nhưng mặt khác, anh ta hiểu thái độ của Nguyên Thù Tửu, yêu cầu này chẳng khác nào ép buộc cậu ở lại bằng mọi giá.

Không chỉ không cho đi, mà còn dùng điều kiện hậu hĩnh hơn để trói chặt cậu.

Nguyên Thù Tửu cũng choáng váng một lúc, lẩm bẩm:

“Âm mưu độc ác thế này… không giống phong cách  A Từ nhà tôi chút nào…”

Chẳng lẽ mấy năm qua, em trai mình đã trưởng thành đến mức này sao?

Không ngờ, Thẩm Mộc đau lòng mà nói với cậu : “Tôi đoán là Minh tổng làm rồi. Hôm qua sau khi cậu chạy đi, Minh tổng đã đề nghị gặp thầy Bạch để bàn chuyện hợp tác, rồi hai người họ cùng đi với nhau! Họ có thể bàn chuyện gì? Chắc chắn là bàn về cậu rồi!”

“Hơn nữa, cậu không biết đâu, tôi cũng chỉ mới nghe ông lớn nói hôm nay, Minh tổng đang nắm 30% cổ phần của Phồn Tinh, quyết định hội đồng quản trị chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng của hắn.”

Anh ta do dự một chút, rồi ngụ ý nói thêm: “Vấn đề bây giờ là điều kiện của Phồn Tinh không ai có thể từ chối, ngay cả ban quản lý website của chúng ta cũng không tránh khỏi, ý tôi là cậu nên hiểu…”

Nói cách khác, ngay cả website bây giờ cũng bắt đầu sắp xếp để Thẩm Mộc gây áp lực lên Nguyên Thù Tửu, không cho cậu cơ hội trốn tránh thêm nữa.

Thẩm Mộc thở dài: “Thù Tửu à, sao cậu lại vướng phải người đáng sợ như vậy chứ?”

Nguyên Thù Tửu cũng thở dài theo: “Người đẹp càng xinh càng nguy hiểm, Kim Dung không hề nói dối.”

Chuông cửa reo, Nguyên Thù Tửu cảnh giác nhìn ra ngoài, tưởng là Minh Cận Hoài, người như bóng ma luôn theo sát, không ngờ lại là một khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.

“A Từ?” Nguyên Thù Tửu mở cửa, mời anh vào.

Vừa nhìn thấy cậu, nét mặt Bạch Ký Từ ngay lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng như núi tuyết bỗng trở nên sinh động.

Anh bước vào, nhìn quanh một lượt, nghi hoặc hỏi: “Đại Bạch đâu?”

Nguyên Thù Tửu chỉ về phía ban công: “Thái Lãng đang bị giam cấm đó.”

“Làm gì có con mèo nào không nghịch ngợm, anh đừng yêu cầu nó quá nghiêm khắc.”

Bạch Ký Từ nói một câu vu vơ, tự động bước ra ban công, chủ động ôm lấy con mèo con, vuốt ve nó vài cái.

Khi thanh niên đưa tay ra, Đại Bạch do dự một chút, cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ mỹ nam, ngoan ngoãn nhảy vào lòng người đẹp, không nhịn được mà chui vào ngực anh.

Nhóc thản nhiên nghĩ, dù sao mỹ nam này cũng không phải ba cá mập của nhóc, vuốt ve chút cũng không sao.

Còn Nguyên Thù Tửu nhìn thấy Bạch Ký Từ vuốt cằm mèo một cách thành thạo, ngạc nhiên hỏi: “Em không phải vốn dĩ không thích gần gũi động vật sao?”

“Em thích chứ, anh thích gì, em cũng thích.”

Bạch Ký Từ mỉm cười, nói: “Hơn nữa, em rất thích sinh vật lông lá mềm mại, ví dụ như hồi anh đội tai mèo trên phim trường, em đến giờ vẫn nhớ rất rõ…”

Chỉ là hồi đó anh chưa xóa bỏ định kiến về anh trai, rõ ràng nhìn thấy Bạch Ký Thu đầu đội tai mèo mà tay cứ ngứa ngáy muốn động vào, nhưng chỉ chạm tay một lần, còn tưởng mình chạm vào cái nhiệt độ mềm mại nóng bỏng.

Kết quả lần đó mất bình tĩnh, khiến anh liên tục diễn không tốt khi quay phim.

Nhắc đến cảnh đó, Nguyên Thù Tửu không nhịn được ho khan một tiếng.

Đó thật sự không phải đạo cụ đội trên đầu, mà là do ma lực của cậu không ổn định, tai mèo tự nhảy ra, may mà nhân vật đó là yêu mèo, nếu không thì không giấu được rồi!

Cậu muốn vô sự chuyển đề tài, thì thấy Đại Bạch cuộn tròn trong lòng Bạch Ký Từ, vẻ mặt lâng lâng, không ngừng dùng đầu chà xát, còn cố dùng chân “đạp sữa” trong lòng mỹ nam!

Con trai, đủ rồi nhé!

Bạch Ký Từ lần đầu tiếp xúc với loài động vật có thân nhiệt nóng như vậy, người hơi cứng lại, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên thư giãn để không bị phát hiện.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã nhận ra anh trai rất yêu thương con mèo này, nên đã chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ cần anh trai thích gì, anh cũng thích như vậy.

Lâu sau, khi Đại Bạch đã được dỗ ngủ, thanh niên mới lấy ra một xấp giấy A4 từ túi hồ sơ, đặt lên bàn trà.

Nguyên Thù Tửu liếc nhìn.

Bạch Ký Từ chủ động nói: “Là hợp đồng.”

Sự thúc ép từng bước của anh khiến Nguyên Thù Tửu thở dài.

Không ngờ Bạch Ký Từ tiếp tục nói: “Là hợp đồng tự do mà anh muốn.”

“Chỉ ký sách, không ký tác giả.”

Nguyên Thù Tửu sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.

Bạch Ký Từ mỉm cười dịu dàng, nói: “Anh còn nhớ không, có lần Bạch Ký Trình cố ý lái xe đâm em vào bệnh viện, em vốn không được cha thương, chẳng ai quan tâm sống chết của đứa con ngoài giá thú, em nằm trong xe, nghĩ đến số phận sắp tới là chết hay tàn phế…”

“Nhưng anh đã đào em ra khỏi chiếc xe hỏng, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị, nói không muốn để lại một vết sẹo nào trên người em.”

Nguyên Thù Tửu dĩ nhiên nhớ rõ chuyện đó, lúc đó cậu nói không để lại sẹo là vì thương… khuôn mặt em trai.

Cậu ngượng ngùng sờ mũi, lúc đó rõ ràng là nghĩ khuôn mặt đẹp thế này, không thể để hỏng được.

Bạch Ký Từ tiếp tục: “Sau đó cha muốn bảo vệ Bạch Ký Trình, anh cũng đứng ra kiên quyết đưa hắn đến đồn cảnh sát, thậm chí không ngại cãi nhau với cha.”

“Giờ, đến lượt em bảo vệ anh.”

“Phồn Tinh có Minh Cận Hoài kiểm soát cổ phần, em không thể vượt qua hắn hoàn toàn, nhưng em sẽ dùng cách của mình bảo vệ anh.”

“Em biết anh không muốn nhận tiền một cách dễ dàng, đây có một bản hợp đồng bản quyền và thẻ ngân hàng, ký xong là anh có thể đi xa thật xa, để hắn không tìm được anh.”

“Nhưng điều duy nhất em lo lắng là đứa cháu ngoại nhỏ của em, mới bốn tuổi thôi, đi theo anh khắp nơi liệu có chịu nổi không?”

Bạch Ký Từ nhìn anh nghiêm túc, chân thành, từng chữ từng câu nói: “Anh, nếu anh chịu tin em, để em bảo vệ anh và con nhé?”

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play