🐱Chương 6🐱

🐻‍❄️Dịch:quacquac000

--------

Con cái từ đâu ra???

Thẩm Mộc nhìn Nguyên Thù Tửu đầy bàng hoàng — tác giả này nhà anh ta lặng lẽ mà cũng có con luôn rồi á??!! Hơn nữa còn là con của Minh tổng— người đứng đầu nhà họ Minh?!

Còn Bạch Ký Từ thì mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn anh trai tràn ngập đau đớn. Anh gần như không dám tưởng tượng, bốn năm trước anh mình đã phải trải qua bao nhiêu tuyệt vọng mới rời đi.

Một mình cô đơn, ôm cái bụng mang thai rời quê hương, trốn đông trốn tây — suốt bao năm nay sống ra sao?

Này này này! Mấy người nhìn kiểu gì thế hả!

Nguyên Thù Tửu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Minh Cận Hoài, nói:

“Đàn ông sao có thể sinh con được chứ? Minh Cận Hoài, anh bị em chọc tức đến mức nói năng hồ đồ rồi à?”

“Đó là phân biệt giới tính.” – Minh Cận Hoài lạnh nhạt đáp.

“Theo nghiên cứu khoa học những năm gần đây, khả năng nam giới mang thai tuy rất thấp, chỉ chiếm một phần tỷ, nhưng không phải không có khả năng. Em chính là cái xác suất 0.1% đó.”

Nói xong, hắn nửa cười nửa không nhìn Nguyên Thù Tửu, mím môi hỏi:

“Tôi nói đúng không?”

Nguyên Thù Tửu: “……………” Không sai chút nào.

Câu này… đến từ bốn năm trước.

Hồi đó cậu thấy cơ thể có gì đó lạ nên đến bệnh viện khám, kết quả được chẩn đoán là có thai. Khi cậu kinh hãi hỏi: “Đàn ông sao có thể mang thai?!”, thì bác sĩ chỉ khinh thường đáp y như vậy.

Không sai một chữ.

Nói rất nghiêm túc, khiến cậu lúc đó hoang mang cực độ, gần như sụp đổ thế giới quan.

Cũng chính từ khoảnh khắc ấy, Nguyên Thù Tửu mới nhận ra thế giới này sai trái đến mức nào — đàn ông kết hôn với nhau thì thôi đi, họ còn có thể sinh con thật sự!

Thể xác yêu quái của cậu hòa vào thân thể người phàm của Bạch Ký Thu, không ngờ lại chuyển hóa thành thể chất có thể mang thai. Một con mèo đực như cậu, chưa từng hẹn hò với mèo cái nào, mà đã tự mình dính bầu rồi!

Sự thật đó chính là cú sốc khiến cậu bỏ chạy nhanh như chớp.

Những lời Minh Cận Hoài vừa nói, không chỉ là giải thích cho mọi người, mà còn là một lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Người đàn ông đáng sợ kia — hắn đã điều tra mọi thứ. Những chuyện Nguyên Thù Tửu làm bốn năm trước, từ việc đến bệnh viện đến việc cái thai — hắn biết hết.

Ánh mắt Minh Cận Hoài đầy dò xét dừng trên người cậu, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào, cảm giác nguy hiểm như lưới thép siết chặt quanh người.

Khoảnh khắc tiếp theo, Nguyên Thù Tửu thở dài, thẳng thắn dứt khoát:

“Đúng là từng có một đứa con… nhưng tôi không thể chấp nhận được, nên đã phá bỏ rồi.”

 

Cậu vừa nói vừa nhìn Minh Cận Hoài bằng ánh mắt chân thành, tiếp tục bồi thêm một nhát dao:

“Tôi còn lập mộ cho phôi thai nữa cơ, nếu anh muốn thăm con trai mình, tôi có thể dẫn anh đi tế bái một chút.”

Ánh mắt Minh Cận Hoài tối lại, trái tim như thắt lại theo bản năng. Nếu nói trên đời này có ai có thể khiến người đứng đầu nhà họ Minh – Minh Cận Hoài – bị đả kích, thì người đó chỉ có thể là Nguyên Thù Tửu.

Cậu luôn có cách chạm tới dây thần kinh yếu ớt nhất trong hắn, khiến hắn gần như đánh mất kiểm soát.

Nhưng chỉ là gần như thôi.

Rất nhanh, Minh Cận Hoài đã khôi phục sự điềm tĩnh. Hắn nheo mắt, quan sát nét mặt thanh niên trước mặt, như một cỗ máy chính xác, tìm kiếm cảm xúc chân thật ẩn sau mỗi biểu hiện.

Nguyên Thù Tửu đối diện thẳng thắn.

Một lúc lâu sau, Minh Cận Hoài thu lại ánh mắt, thậm chí còn có thể cười được, giọng nói thản nhiên:

“Được thôi. Nhưng thể chất mang thai của đàn ông rất đặc biệt, không phải phòng khám nào cũng làm được phẫu thuật phá thai. Em kể thử xem, em phá thai bằng cách gì vậy, hửm?”

Nguyên Thù Tửu lập tức nghẹn lời.

Cậu… thật sự không biết vụ này.

“Hơn nữa…” – Minh Cận Hoài lạnh lùng vạch trần –

“Nếu thực sự đã mất đứa bé, em tuyệt đối không thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.”

Thư Thu nhà hắn, ngoài miệng cứng rắn nhưng tâm mềm, dễ bốc đồng. Có thể là không chấp nhận được việc có con, có thể đã chọn bỏ nó, nhưng tuyệt đối không bao giờ lấy ra làm trò đùa như vậy.

Vì thế — đứa bé đó chắc chắn vẫn còn sống.

Minh Cận Hoài âm thầm suy nghĩ. Hắn đã mất quá nhiều thời gian mà không làm mềm được trái tim băng giá này, có lẽ đứa trẻ chính là một đòn đột phá.

“Cha quý nhờ con”, “mượn con trèo cao” — lần này, cậu không còn đường lui nữa.

Lúc này, Bạch Ký Từ do dự nhìn sang, ánh mắt luôn lạnh lùng giờ đây lại thoáng nét đau lòng, nhẹ giọng hỏi:

“Anh… thật sự từng có đứa con sao?”

Anh không để tâm đến đứa trẻ, anh chỉ đau lòng cho anh trai mình. Nếu chuyện đó là thật, vậy bốn năm qua, một mình cậu phải sống khổ sở ra sao?

Bảo sao cậu cần tiền, đến mức phải bán bản quyền để xoay xở.

Thẩm Mộc thì đã hoàn toàn ngẩn người, vẫn không hiểu ra sao:

“Tôi quen cậu bao năm nay rồi, chưa từng thấy bên cạnh cậu có đứa nhỏ nào cả…”

Nguyên Thù Tửu đột nhiên nảy ra sáng kiến — đúng rồi, bên cạnh cậu làm gì có đứa bé nào! Cho dù Minh Cận Hoài nghi ngờ thì sao chứ, anh tìm ra được chắc?

Nghĩ tới đây, cậu lập tức lấy lại tinh thần, chộp lấy Nguyên Bạch Tinh từ dưới đất ôm lên, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:

“Không phải anh muốn con trai à? Đây, đứa tôi sinh ra đấy. Muốn không?”

Nguyên Bạch Tinh đột ngột bị ôm lên, hoàn toàn ngơ ngác. Theo bản năng nhìn về phía người đàn ông trước mặt — trong đôi mắt ngây thơ mang theo chút sợ hãi, chút tò mò.

Đây là “con cá mập lớn” mà ba hay nói sao? Đẹp trai thật đó…

Nhìn thấy mỹ nhân, Nguyên Bạch Tinh lập tức ngứa tay muốn sờ.

Nhưng…

“……Samoyed?” – Một giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo vang lên.

Ánh mắt mỹ nhân mang theo vẻ ghét bỏ nhẹ nhàng dừng trên người nhóc.

Sa… mo… yed…

SamoyedSamoyedSamoyedSamoyedSamoyed…

Ba từ này như một lời nguyền, trong khoảnh khắc, sắc mặt Nguyên Thù Tửu đông cứng lại.

Nguyên Bạch Tinh, vốn đang dâng trào cảm xúc khi gặp mỹ nhân cha ruột, lập tức sụp đổ. Thân hình tròn trịa vốn là nỗi đau lòng của nhóc, nay lại bị gọi thẳng ra là "Samoyed", hoàn toàn đập tan tâm hồn non nớt và ngây thơ của nhóc.

Nhưng vẫn chưa dừng lại — Minh Cận Hoài còn nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng nhìn ba của Nguyên Bạch Tinh, mỉm cười nói:

“Em thích giống chó này à? Vậy để anh dẫn em đi chọn thêm chục con nữa về nuôi nhé.”

“Auuu…!!!”

Samoyed, à không, Nguyên Bạch Tinh tức đến dựng hết lông lên, nhưng không dám đối đầu trực diện với “cá mập lớn”. Nhóc lập tức nhảy khỏi vòng tay của Nguyên Thù Tửu, tức giận chạy vụt ra ngoài.

Đi chết đi, mỹ nhân cha! Từ nay về sau, chúng ta không đội trời chung!!!

Thẩm Mộc trơ mắt nhìn một bóng trắng lướt qua rồi biến mất không còn tăm tích, lẩm bẩm:

“Đại Bạch trông có vẻ rất sợ Minh tổng đấy…”

Chứ sao nữa, thấy mặt là chạy thục mạng còn gì.

Nguyên Thù Tửu lúc này thì nổ tung trời. Cậu trừng mắt nhìn Minh Cận Hoài, không còn chút nào sợ hãi hay do dự, chỉ còn nỗi giận ngút trời:

“Samoyed cái đầu anh, đó là mèo! Con tôi lông trắng dài mềm mượt, chân dài, mắt hai màu, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ là… mập chút thôi!!!”

Một câu “chỉ là” đầy đau thương.

Cơn giận này khiến mọi người có chút… cứng đờ.

Chửi xong, Nguyên Thù Tửu lập tức đuổi theo mèo, tốc độ nhanh như gió, chạy khỏi đó không cho ai kịp phản ứng.

Chớp mắt một cái, người và mèo đều biến mất.

Chỉ còn ba người còn lại đứng trong đình, nhìn nhau ngơ ngác.

Minh Cận Hoài nhìn về hướng cậu rời đi, khẽ cau mày, có chút nghi hoặc:

“Là… mèo? Quả thật có phần linh khí.”

Không lâu sau, trợ lý Lý vội vã chạy tới, báo cáo:

“Minh tổng, cậu Bạch đã đưa con mèo về khách sạn rồi.”

Nhanh vậy đã bắt được Đại Bạch rồi?

Thẩm Mộc ngẩn người, lẩm bẩm:

“Không chào một tiếng đã đi rồi…”

Ngược lại, Minh Cận Hoài nghe vậy thì khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe sáng, bật cười lắc đầu:

“Chuẩn rồi, vẫn là trò cũ của cậu ấy.”

Đối phó không được, liền tìm cách chạy trốn — có lẽ vừa rồi cố ý bóp đau con mèo, tạo cơ hội.

Mấy chuyện thế này, cậu luôn rất lanh lẹ.

Trong đôi mắt hoa đào của người đàn ông dâng lên ý cười, hắn ra lệnh:

“Giữ chặt cậu ấy, đừng để chạy nữa. Cũng sắp xếp người tra rõ chỗ ở mấy năm nay, tìm tung tích của tiểu thiếu gia.”

Một câu "con trai" vô tình của Nguyên Thù Tửu, đã bị người đàn ông này bắt trúng manh mối.

Là con trai. Vấn đề là — đứa bé đang được giấu ở đâu?

“Vâng, tôi đi làm ngay.”

Nghe nói Nguyên Thù Tửu đã quay về khách sạn, sắc mặt Bạch Ký Từ dịu lại. Anh nhìn Minh Cận Hoài một cái, khẽ gật đầu, giọng bình thản:

“Nếu đã không còn chuyện gì, tôi xin phép rời đi. Tạm biệt, Minh tổng.”

“Đừng đi vội thế, Tiểu Bạch Tổng,” – Minh Cận Hoài mỉm cười nhìn anh, một câu nói đánh trúng điểm yếu:

“Tôi nghĩ, có một vụ hợp tác cậu sẽ quan tâm… liên quan đến anh trai của cậu.”

Chỉ khi đối mặt với Nguyên Thù Tửu, người đàn ông xảo quyệt và đáng sợ này mới lộ ra vẻ bất lực, còn giờ đây, hắn đã trở lại chiến trường quen thuộc của mình.

Nguyên Thù Tửu chạy một mạch ra ngoài, không buồn quay đầu lại, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt mọi người, cậu mới dừng lại.

Cúi đầu nhìn xuống, mèo con đang ở dưới chân, đôi mắt tròn xoe ngấn nước tràn đầy tủi thân.

Cậu cúi xuống ôm chặt lấy mèo con vào lòng, hiếm khi không cà khịa cân nặng, mà còn hôn một cái lên đầu nó, cười tít mắt khen:

“Con giỏi lắm, phối hợp tuyệt vời luôn!”

Hai cha con vượt qua nguy hiểm, hớn hở quay về khách sạn.

Nguyên Bạch Tinh tủi thân vô cùng, cái đầu to dụi dụi trong ngực ba, kêu “meo meo” liên tục:

“Ba ơi, con cá mập đó quá đáng quá đi! Ba nhất định đừng có mà thân với hắn! Đại Bạch thà làm con của gia đình đơn thân, cũng không muốn có loại cha như vậy!”

Trong khi người khác thì ước cha mẹ đủ đầy, Nguyên Bạch Tinh chỉ mong cha ruột nhóc biến mất khỏi thế giới, đủ thấy mối thù này sâu đậm đến nhường nào.

Nguyên Thù Tửu cố ý không nói cho con biết chuyện đang chuẩn bị trốn chạy, mà chỉ cười trêu:

“Vừa nãy, không phải con còn muốn lại gần sờ sờ hắn sao?”

“Là bị lừa đấy chứ!” – Nguyên Bạch Tinh đau khổ khuyên nhủ:

“Ba ơi, ba nhất định đừng vì sắc mà mê muội. Ba thử nghĩ mà xem, thế giới này có bao nhiêu đại mỹ nhân! Cho dù là anh Trường Lân cũng còn hơn hắn ta!”

“Hơn nữa… hơn nữa…” – Nguyên Bạch Tinh nghĩ ngợi một lúc, rồi nghiến răng hạ quyết tâm:

“Ba phải tin con! Đợi sau này con hóa hình rồi chắc chắn đẹp trai hơn hắn! Ba chỉ cần đừng dắt cái con cá mập đó về nhà, sau này con sẽ bớt ăn bớt ngủ, cố gắng tu luyện hóa hình!”

Để chứng minh bản thân không kém cạnh cha ruột, Đại Bạch còn chủ động đưa cặp tai mèo hồng phấn ra cho sờ.

Ồ hô!

Nguyên Thù Tửu kinh ngạc nhìn con trai — chỉ để ngăn cha ruột đến nhà, mà nó lại chịu nỗ lực hóa hình?

Tên Minh Cận Hoài này còn có hiệu quả kích thích kiểu này sao?

Lãi rồi, lãi to rồi.

Ngay lúc ấy, điện thoại rung, cắt ngang màn tương tác thân thiết của hai cha con. Tin nhắn từ Trường Lân, người nổi tiếng là “Bách Hiểu Sinh”.

Trường Lân:

Cửu Vĩ, có tin xấu — quả lê sâm đó bị một đại gia mua mất với giá một triệu rồi.

Nhưng may mắn là bên mua là nhân tộc, họ không biết rõ hiệu quả thực sự của lê sâm, chỉ coi như nhân sâm bổ dưỡng thông thường. Vậy nên đàm phán lấy lại cũng không khó.

Nguyên Thù Tửu nhíu mày, nhắn lại:

Nguyên Thù Tửu:

Người mua là ai, có lai lịch gì?

Cậu vừa gửi, vừa nhìn con mèo con bên cạnh, trong lòng không khỏi nóng ruột.

Thời gian không còn nhiều, Nguyên Bạch Tinh không thể tiếp tục trì hoãn. Lê sâm nhất định phải có, bằng mọi giá, và càng sớm càng tốt.

Nếu như người mua đã ăn lê sâm… đừng nói là phí của trời, Nguyên Bạch Tinh sẽ không còn cơ hội hóa hình nữa.

Trường Lân:

Người mua rất bí ẩn, tạm thời chưa tra được. Vài ngày nữa tôi về Đế Đô, chúng ta gặp mặt bàn bạc, tôi sẽ đích thân tìm bên bán.

Đừng lo, có tôi ở đây, chắc chắn thuyết phục được.

À đúng rồi, tiền cậu chuẩn bị đủ chưa?

Nguyên Thù Tửu:

……Chưa.

Cậu bỗng thấy rất đau lòng — tại sao một đại yêu oai phong lẫm liệt như cậu, ở nhân gian lại phải vì chút tiền lẻ mà phiền não đến vậy?

Sau khi ứng phó xong với Trường Lân, Nguyên Thù Tửu trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định liên hệ với Bạch Ký Từ.

Dù thế nào, trước khi bỏ trốn, cậu phải gom đủ một triệu, mua lại lê sâm.

“Số của Bạch Ký Thu?”

Trong văn phòng, Minh Cận Hoài ngồi vắt chân trên ghế sofa, tay phải đặt trên đùi, khóe môi mang theo ý cười. Hắn liếc nhìn cuộc gọi bị ngắt máy từ Bạch Ký Từ, đoán ngay:

“Cậu ấy muốn bán bản quyền càng sớm càng tốt, đúng chứ?”

Bạch Ký Từ lạnh lùng nhìn hắn.

Người đàn ông này thực sự đáng sợ. Không cần nghe tận tai, cũng có thể đoán trúng hết mọi suy nghĩ trong đầu cậu, gần như không khác gì yêu quái.

Khi hắn muốn có được một người, hắn sẽ không từ thủ đoạn. Chủ gia tộc họ Minh chưa bao giờ sợ bị từ chối. Hắn sẽ bám lấy mọi cơ hội, tìm thấy điểm yếu và sơ hở của cậu — chỉ cần cậu lộ ra một chút dấu vết, kết cục tất yếu là thất bại toàn diện.

Một khi rơi vào tay hắn, sẽ không còn cơ hội trở mình.

Anh trai dính vào loại người thế này… đúng là tai họa.

Minh Cận Hoài nhún vai, nói với giọng rất chân thành:

“Cậu không cần phải đối xử với tôi như đang phòng bị vậy đâu.

Thực ra chúng ta rất giống nhau… đều yêu em ấy, đúng không?”

“Chỉ có điều, tôi phải nhắc cậu một chuyện:

Tôi không biết vì sao em ấy lại cần tiền gấp như thế, nhưng tôi biết rõ —

Khi em ấy nhận được tiền bản quyền, việc đầu tiên em  ấy làm chắc chắn là biến mất khỏi tầm mắt cả hai chúng ta.

Đây có phải là điều cậu mong muốn không?”

Minh Cận Hoài mỉm cười sâu xa:

“Cậu thử nghĩ xem, bốn năm qua cậu sống thế nào?

Nếu đánh mất em ấy lần nữa, thì từng mốc bốn năm sau này, cậu sẽ phải lặp lại cuộc sống đau khổ ấy.”

Con ngươi Bạch Ký Từ co rút — dù mặt không biểu hiện gì, nhưng không thể phủ nhận, Minh Cận Hoài đã đâm trúng nỗi sợ lớn nhất trong lòng anh.

Anh không nói gì.

Minh Cận Hoài cũng không tiếp tục ép buộc, để lại cho anh khoảng trống suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Bạch Ký Từ khẽ khàng lên tiếng, giọng hơi khàn:

“Anh… muốn làm gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này cũng ngẫu nhiên thả 50 bao lì xì nha~ để xem hôm nay ai là thần may mắn nào!

Minh Tổng muốn “cha quý nhờ con”.

Bạch thái tử thì một lòng muốn phá tan mối quan hệ.

“Muốn cướp ba tôi á? Con cá mập độc ác kia, nằm mơ đi!!!”

----

Gấu Tuyết: Comment!!!! Comment!!! Comment!!!!

Tặng mọi người 3 chương trước khi t đi chơi🐻‍❄️🐻‍❄️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play