🐱Chương 1🐱

🐻‍❄️Dịch:quacquac000

------

Tiếng nước trong phòng tắm dần ngừng lại, cửa kính bị kéo ra, Nguyên Thù Tửu khoác áo choàng tắm bước ra ngoài, vừa lau mái tóc ướt, nước chảy từ trán đầy đặn xuống cổ, tạo nên một mảng mơ hồ.

Cậu liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, không khỏi có chút hoang mang – chớp mắt đã ở thế giới này được bốn năm rồi.

Bốn năm trước, Nguyên Thù Tửu – một con mèo chín đuôi vô tình phi thăng – bị thiên lôi đánh trúng, kết quả bị đánh bay vào một thế giới phái sinh từ tiểu thuyết. Nguyên tác là một quyển đam mỹ cẩu huyết, chẳng ngoài mô-típ tra công tiện thụ bạch nguyệt quang.

Không may thay, lúc đó cậu mang theo bản thể, hòa làm một với “trà xanh bạch nguyệt quang” trong truyện. Cậu sở hữu ký ức và linh hồn của cả hai người, trở thành một Nguyên Thù Tửu hoàn toàn mới.

Nguyên Thù Tửu sinh ra rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, đường nét ưu mỹ, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, không cười cũng như đang cười, má trắng vì hơi nước mà hơi ửng đỏ, mang theo khí chất quyến rũ tự nhiên.

Nhưng thứ thu hút nhất vẫn là chín cái đuôi phía sau của cậu – trắng muốt, mềm mượt, khi rũ xuống đất còn hơi ve vẩy, vô cùng gợi cảm.

Tiểu mèo con đang chạy nhảy không ngừng chịu không nổi sự hấp dẫn ấy, lén bước chân mèo không tiếng động lại gần, giơ móng cào một cái rồi “vút” một tiếng chạy biến.

Nhưng ngay sau đó, cái đuôi dài liền quấn chặt lấy mèo con, vung tay một cái ném lên giường, “phịch” một tiếng rất vang.

Nguyên Thù Tửu xoa lên tai mèo trắng của con trai, cảm giác rất thích, tùy tiện nói: “Nguyên Bạch Tinh, con còn không hóa hình, ba không có tiền mua thuốc bổ cho con nữa đâu.”

Mèo con không muốn bàn đến chuyện này, cuộn tròn người lại, tai cụp xuống thành một đường thẳng, uất ức đưa cái lưng lông mượt cho ba.

Nguyên Thù Tửu: “……”

Tộc mèo chín đuôi sau khi sinh con với nhân loại, trong vòng năm năm con phải hóa hình, nếu không sẽ không thể thành yêu, từ đó chỉ sống được mấy chục năm ngắn ngủi.

Hiện tại, con trai đã gần bốn tuổi, ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo đến mức ba nó sắp phá sản mà vẫn không có dấu hiệu hóa hình, Nguyên Thù Tửu không khỏi tức giận.

Sớm biết vậy, lúc đầu đã không nên mang thai bỏ trốn, mà là kéo con ra rồi ném cho ba nó nuôi, còn mình thì chuồn!

Biết đâu giờ này đã nghe tin đại lão tài chính vì nuôi con mà phá sản rồi.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ, người gọi là biên tập Thẩm Mộc.

“Thù Tửu, nói cho cậu một tin vui, bản quyền của 《 Dã Hạch》 tôi đã tìm được bên mua thích hợp nhất rồi, đoán xem là ai?”

Sau khi bỏ trốn, Nguyên Thù Tửu sống ẩn ở một nơi nhỏ, viết truyện kiếm sống, bút danh Bát Nhã Thang, thi thoảng livestream chơi game, sống chuẩn kiểu “trạch nam”.

《 Dã Hạch 》là tiểu thuyết đầu tay của cậu, lấy đề tài thể thao điện tử, đúng lúc một tựa game nào đó đang cực kỳ nổi tiếng, nên tác phẩm này cũng nổi lên như diều gặp gió, một bước thành thần. Những năm gần đây, rất nhiều công ty làm phim đều muốn mua bản quyền chuyển thể. 

Nếu không phải vì nuôi con quá tốn kém, cậu cũng chẳng cần bán bản quyền.

Nguyên Thù Tửu dứt khoát hỏi: “Họ ra giá bao nhiêu?”

“……” Biên tập Thẩm Mộc vốn đang chờ cậu hỏi tên công ty thì nghẹn họng một chút. Nhưng may mắn là anh ta quá hiểu lòng yêu tiền của tác giả nhà mình, bèn thuận theo nói: “Là công ty điện ảnh Phồn Tinh, là một trong những doanh nghiệp đứng đầu trong giới, nội lực thâm hậu, quan hệ rộng rãi… Được rồi được rồi, cậu đừng cúp máy, tôi vào trọng điểm luôn được chứ?”

“Họ ra giá 12 triệu, còn nói muốn gặp mặt tác giả để bàn về nội dung cải biên và lựa chọn diễn viên, đều sẵn sàng tôn trọng ý kiến của tác giả.”

Nguyên Thù Tửu chẳng quan tâm gì đến Phồn Tinh hay Vọng Nguyệt, kể từ khi rời đi bốn năm trước, cậu chưa từng quan tâm đến động tĩnh trong giới. Nhưng cái giá này vừa vang lên, cậu lập tức tỉnh táo hẳn.

Thẩm Mộc vẫn thao thao bất tuyệt vẽ vời viễn cảnh: “Tôi nghĩ, cậu có thể bàn với họ để làm biên kịch chuyển thể, như vậy sẽ tránh được việc bị cải biên quá tay, đỡ lãng phí một tác phẩm hay như thế này…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Nguyên Thù Tửu kiên quyết ngắt lời: “Không cần. 15 triệu, toàn quyền giao cho họ. Thích sửa thế nào thì sửa, muốn ai diễn thì diễn.”

Thẩm Mộc: “……” Không biết nói gì tiếp theo.

Qua một lúc lâu, anh ta mới yếu ớt nói: “Tôi nghĩ, cậu đừng vội quyết định như vậy, gặp mặt bên mua một lần rồi bàn kỹ cũng không muộn, được không?”

Cuối cùng không quên thêm một câu: “Chi phí đi lại do họ lo hết, ăn ở cũng bao, mà dù thế nào thì cậu cũng phải đến ký hợp đồng đúng không?”

Nguyên Thù Tửu vốn không muốn đi, nhưng Thẩm Mộc lải nhải một đống, câu cuối cùng lại rất hợp lý — cậu muốn bán bản quyền thì phải đến thủ đô ký hợp đồng.

“Vậy thì đi nhanh về nhanh.” Nguyên Thù Tửu trả lời dứt khoát.

Tắt điện thoại, vứt sang một bên, Nguyên Thù Tửu đối mặt với đôi mắt lấp lánh như nước của tiểu bảo bảo – một xanh một vàng, trong trẻo linh động, đang nhìn cậu lấy lòng. Cậu không nhịn được nhướn mày, “Có chuyện gì?”

Nguyên Bạch Tinh tự liếm lông, ngồi ngay ngắn trên giường, hai móng vuốt nhỏ đặt song song, ra vẻ rất nghiêm túc, rồi hỏi: “Ba ơi, mình sắp đi Đế Đô à?”

“Ừ hứ.” Nguyên Thù Tửu khoanh tay, mỉm cười nhìn mèo con nghịch ngợm đáng yêu, không trả lời thẳng.

Bạch Tinh nghiêng đầu, ra chiều suy nghĩ, rồi nói: “Con nhớ ba từng nói, cha của con ở Đế Đô đúng không? Chúng ta có thể gặp được ông ấy không? Ông ấy là con mèo như thế nào?”

Cậu bé hỏi xong, đôi mắt to tròn của mèo ngập tràn sự tò mò.

Nhưng, sự tò mò có thể giết chết mèo.

Nguyên Thù Tửu nở nụ cười âm u, cố ý dọa con: “Cha con ấy hả, là một con cá mập lớn ăn thịt người không nhả xương, sống trong nước – chỗ rất đáng ghét, toàn thân trơn láng, không có một cọng lông nào. Nhất là mấy tiểu yêu như con, ông ta có thể một lần nuốt tám đứa, mà không cần nhai!”

Một lần tám đứa… không cần nhai…

Nguyên Bạch Tinh: “……”

Mèo con toàn thân cứng đờ, đuôi run bần bật, ngay sau đó lông toàn thân dựng ngược lên, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một quả bóng lông xù. Phải một lúc sau nó mới giả vờ bình tĩnh nói: “...Con, con có ba là đủ rồi.”

Yết hầu Nguyên Thù Tửu chuyển động, cố nhịn cười đến phát run, vội vàng vận dụng tinh thần từng đóng phim năm xưa, nghiêm túc trang trọng mà dạy bảo con trai: “Đúng, cha con đáng sợ như vậy đó. Ông ta thích một lần ăn tám đứa trẻ con, lại còn biết ngụy trang thành con người. Sau này thấy người nào đẹp, phải tránh xa, cẩn thận mạng mèo của con đấy!”

Mèo con bị dọa ôm lấy cái đuôi to, cuộn người thành một cục lông tròn, nhìn lên TV thấy mấy mỹ nhân xinh đẹp, đã không còn ham muốn "cào người đẹp" nữa, mà chỉ còn đầy cảnh giác.

Người đẹp nào... cũng có thể là cha của con!

Đáng sợ quá đi mất…

Sau khi đuổi con trai đi, nụ cười trên mặt Nguyên Thù Tửu cũng dần tắt. Cậu lắc lắc đuôi, có vẻ hơi lơ đãng.

Lần này quay lại, cậu muốn đánh nhanh rút gọn, ký xong hợp đồng là lập tức quay về. Chỉ cần cẩn thận, chắc sẽ không bị bắt lại đâu nhỉ?

Mặc dù khi cậu mới bỏ trốn, Minh Cận Hoài đã lật tung cả thiên hạ lên tìm, nhưng mà bốn năm rồi còn gì – biết đâu giờ anh ta đã quên mất cậu là ai rồi ấy chứ!

Hơn nữa, tuy nói cậu là không từ mà biệt, nhưng nhìn dáng vẻ lãng tử phong lưu của Minh Cận Hoài, ai mà ngờ được cái người kia lại "chơi không nổi", bắt người ta phải có trách nhiệm chứ!

Có trách nhiệm? Không có cửa đâu! Nguyên Thù Tửu nghĩ một cách đầy lý lẽ, không hề thấy xấu hổ.

Thẩm Mộc đến sân bay Đế Đô từ sớm để đón người.

Dù sao đây cũng là thương vụ lên đến hàng chục triệu, lại còn có cả người của Phồn Tinh đi cùng.

Một công ty lớn như vậy lại coi trọng tác phẩm đến mức cử người ra sân bay đón tiếp, điều này khiến Thẩm Mộc cảm thấy vô cùng được coi trọng. Hai người suốt dọc đường cứ tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp sau khi 《 Dã Hạch 》 được chuyển thể thành phim, còn sốt sắng hơn cả tác giả.

“Biên tập Mục, đại thần Bát Nhã Thang trông như thế nào?” Nhân viên của Phồn Tinh tò mò hỏi.

Thẩm Mộc cứ mãi ngóng vào trong lúc một chuyến bay khác vừa đáp, tiện miệng đáp: “Lát nữa thấy người đeo túi mèo là cậu ta đấy, cậu ta ra ngoài sẽ không bao giờ rời con mèo con của mình.”

Mang mèo đi bàn hợp đồng?

Mấy nhân viên đều thấy hiếu kỳ, cũng ngó vào trong. Đại sảnh sân bay đông như trẩy hội, nhìn hoa cả mắt. Đang nghĩ không biết tìm kiểu gì thì bỗng mắt sáng lên: “Biên tập Mục, nhìn kìa, có phải là…”

Một thanh niên bước ra từ cửa số 5, mặc đồ đơn giản, sau lưng đeo túi mèo, tay cầm điện thoại, không mang theo hành lý gì, cứ thế ung dung bước ra.

Rõ ràng là đội mũ lưỡi trai che mặt, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt thanh tú và đôi tay thon dài trắng trẻo, vậy mà người này lại tỏa ra một loại khí chất đặc biệt – giữa biển người vẫn khiến người ta chú ý ngay lập tức.

Dù chưa từng gặp Bát Nhã Thang, nhưng nhân viên Phồn Tinh mơ hồ cảm thấy, ngoài người này ra, chẳng ai xứng đáng với cái tên đó cả.

“Thù Tửu, bên này.” Thẩm Mộc vẫy tay gọi cậu thanh niên, người nọ lập tức bước lại.

Cậu hơi nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt sáng trong trẻo, “Là tôi.”

 

Nhân viên kia đã sững người.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mộc đang định giới thiệu hai bên thì thấy anh ta phản ứng như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Nguyên Thù Tửu cũng giật nhẹ mí mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ trùng hợp vậy sao? Mình ẩn dật bốn năm rồi, vẫn còn có thể bị nhận ra?

Sai lầm rồi! Biết vậy lúc trước nên cải trang một chút!

Giờ thì…

Đôi mắt của thanh niên lóe lên, vẻ mặt vô tội và ngơ ngác, nhưng trong lòng lại bừng lên một ý nghĩ táo bạo.

Đã bị ngươi phát hiện rồi!

Vậy thì ta chỉ còn cách phá bỏ quy tắc nhập thế của tộc yêu, bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, cũng phải... xóa trí nhớ ngươi!

Cậu nghiến răng nghĩ một cách đầy hung dữ.

Nhưng ngay giây sau, nhân viên kia đã thốt lên đầy kinh ngạc:

“Ngài Nguyên trông giống Bạch Ký Từ quá đi mất, nhất là đường nét khuôn mặt, biên tập Mục, anh thấy có đúng không?”

Đúng lúc đó, màn hình lớn phía trên đại sảnh đang phát quảng cáo của Bạch Ký Từ – anh đứng giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, rạng rỡ như một vị vương giả, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng khiến người khác không kiềm được mà muốn hét lên.

Bạch Ký Từ, lưu lượng đỉnh cao trong giới giải trí, tính cách kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng không ai dám đụng đến anh, sức ảnh hưởng cực kỳ lớn – trong thế hệ minh tinh mới, hoàn toàn xứng đáng là “vua không ngai”.

Thẩm Mộc đánh giá Nguyên Thù Tửu mấy lượt, rồi lại nhìn màn hình lớn, cũng không khỏi kinh ngạc:

“Đúng là giống thật... Hai người không phải họ hàng gì chứ?”

Họ hàng sao…

Cái tên ấy đột nhiên được nhắc đến khiến cảm xúc Nguyên Thù Tửu trở nên phức tạp.

Tất nhiên cậu biết Bạch Ký Từ. Anh là nam chính của thế giới này, cũng là em trai ruột của "Bạch Nguyệt Quang" – nguyên chủ. Chính vì thế, Bạch Ký Từ mới bị tên tra công chọn làm người thay thế.

Trong nguyên tác, người em trai ấy là một nhân vật đáng thương, bị “Bạch Nguyệt Quang” độc ác bắt nạt, bị tra công giày vò tinh thần, cho đến khi anh hắc hóa, thay đổi tính cách, bật chế độ đại lão, khiến gia đình tra công tan cửa nát nhà, còn “Bạch Nguyệt Quang” thì bị bán sang châu Phi đào than, những kẻ từng bắt nạt anh đều có kết cục thê thảm.

Nhưng kể từ khi Nguyên Thù Tửu xuyên đến, cậu không dây dưa gì với tra công, mà ngược lại còn bị gương mặt đẹp như tranh vẽ của cậu em trai hấp dẫn – rồi cứ thế chọc ghẹo anh mãi.

Nếu phải nói lúc bỏ trốn nuối tiếc nhất điều gì…

Thì chính là người em trai đáng yêu kia!

Nguyên Thù Tửu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cao quý lạnh lùng trên màn hình lớn, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bạch Ký Từ ôm lấy cậu làm nũng:

“Em thích anh nhất!”

“Anh à, em không quan tâm ba có thích em không, chỉ cần anh thích là được rồi đúng không? Anh có thích em mà?”

“Anh ghét Minh Trì đúng không, em đã hủy hôn với hắn rồi, anh không thích hắn, em cũng không thích!”

“Nên... anh phải mãi mãi ở bên em nhé.”

Giờ nhìn lại, sau khi cậu bỏ đi, Bạch Ký Từ từ một thiếu niên rạng rỡ đã trở thành một con người lạnh lùng kiêu ngạo, Nguyên Thù Tửu không khỏi thấy chột dạ, đưa tay gãi mũi.

“Thù Tửu, đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Nguyên Thù Tửu hoàn hồn, khẽ ho một tiếng, trước ánh mắt tò mò của hai người kia, cậu tỏ vẻ thản nhiên nói:

“Rất nhiều người nói tôi giống Bạch Ký Từ. Tuy chúng tôi không có quan hệ họ hàng, nhưng tôi cũng thấy tự hào đấy chứ – dù sao anh ấy cũng là thần tượng của tôi mà.”

“Ngài Nguyên cũng là fan của thầy Bạch sao?” Nhân viên kia kinh ngạc.

Nguyên Thù Tửu mặt không đỏ tim không loạn mà bịa tiếp:

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play