Để giữ vững binh quyền của Tạ gia, Tuyên Dương Vương và Tạ Kích vẫn luôn âm thầm an bài không ít sách lược. Trước kia Thẩm Thái hậu cũng từng có ý ra tay, song không những thất bại mà còn dẫn tới một ít phản phệ, vì thế sau nhiều phen dò xét sâu cạn, cuối cùng Thái hậu cùng Tuyên Chiêu Đế thay đổi đối sách.
Hiện tại xem ra, đối sách ấy chính là buộc hai nhà Thẩm – Tạ kết thân.
Thẩm Tầm là thanh đao sắc bén nhất trong tay Thái hậu và Hoàng đế. Có lẽ trong mắt bọn họ, hiện nay Tây Cảnh đã vững vàng, thanh đao này tạm thời không có chỗ dụng binh, cất vào lại phí của, chi bằng để nàng kiềm chế Tạ gia.
Thẩm Tầm nếu gả vào Tạ gia, lấy thân phận Phủ Quốc Đại tướng quân kiêm Uy Viễn Hầu Thế tử phi, ắt có thể danh chính ngôn thuận tham dự quân vụ Bắc Cảnh Quân. Dựa vào năng lực của nàng, muốn đoạt được lòng người trong quân, nuôi dưỡng thế lực cho riêng mình, bất quá chỉ là chuyện sớm muộn.
Nói cách khác, Thẩm Thái hậu và Hoàng đế tuy tỏ vẻ nhượng bộ, nhưng kỳ thực lại dùng hành động lần này để phơi bày tâm tư một cách không chút che giấu: binh quyền Tạ gia có thể không đoạt, nhưng nhất định sẽ phái người đến giám sát. Các ngươi, tốt nhất là nên biết điều!
Chỉ khổ nỗi Tạ gia lại không thể cự tuyệt mối hôn sự này. Một khi từ chối, chẳng khác nào ngầm thừa nhận với Thái hậu và Hoàng đế rằng: Tạ gia có dị tâm, không muốn bị khống chế. Như thế, tình thế vốn như giẫm băng mỏng của Tuyên Dương Vương lại càng thêm nguy hiểm.
Tạ Cẩn thật không ngờ, với công trạng và địa vị như Thẩm Tầm hiện nay, nàng vẫn có thể bị Thái hậu đưa ra làm quân cờ. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải những hôn sự trước kia nàng từng được ban nhưng đều vô duyên vô cớ hủy bỏ, kỳ thật chỉ là làm bộ làm tịch, kỳ thực từ lâu đã được chuẩn bị cho ngày hôm nay?
Hiện tại Tây Cảnh đã ổn định, rất thích hợp để Thẩm Uyên – trưởng tử của Thẩm Sí, kế thừa tước vị Định Viễn Hầu – tiếp quản quân vụ. Tuy năng lực y kém xa Thẩm Tầm, nhưng lại càng là lý do để ép nàng rời khỏi, gả vào Tạ gia. Khóe miệng Tạ Cẩn nhếch lên, cười nhạt, ánh mắt phức tạp nhìn sang Thẩm Tầm ở đối diện.
Thẩm Thái hậu thật sự thủ đoạn không hề lưu tình! Quả nhiên người trong Hoàng thất không ai nói đến chữ "tình", hết thảy đều là lợi ích và quyền lực.
Thẩm Tầm vẫn cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngón tay siết chặt trản lưu li khiến khớp ngón tay trắng bệch, rõ ràng cũng chẳng hề cam tâm.
Tạ Cẩn rất hiếm khi thấy nàng mặc váy. Phần lớn thời gian, nếu không vận khải giáp thì cũng chỉ khoác áo choàng, dáng áo cắt vừa người, chất liệu tinh xảo, là kiểu dung hòa giữa văn phục và võ phục. Bên hông thắt đai da, khuỷu tay và cổ tay đều có giáp da bảo hộ, vạt áo chỉ dài đến bắp chân, giày đi là da hươu vừa nhẹ vừa tiện lợi… Toàn bộ trang phục toát lên tư thế lúc nào cũng có thể động thủ. Tóc nàng búi cao trên đỉnh đầu như nam tử, gọn gàng hào sảng, anh khí bừng bừng, có một vẻ đẹp dung hòa giữa mềm mại và cương nghị, vô cùng đặc biệt.
Một người như vậy — kiêu hãnh, kiên cường, hăng hái — sao có thể cam tâm làm quân cờ của kẻ khác? Hay là, nàng cũng muốn chen chân vào Bắc Cảnh Quân?
Tạ Cẩn nghĩ tới đây, không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ liên quan đến nàng.
Hắn nhỏ hơn nàng một tuổi, năm đó hai người lần đầu gặp mặt trong cung, khi ấy mới bảy tám tuổi, bị người lớn nửa thật nửa đùa xúi giục tỷ thí võ nghệ.
Vừa lên đài, Thẩm Tầm đã xách theo trường đao, ngạo nghễ đánh giá hắn, còn quay đầu hét với phụ thân: “Tiểu tử này mà là Uy Viễn Hầu Thế tử ư? Rõ ràng là một cô nương mà!”
Chúng nhân cười ầm lên, Tạ Cẩn đỏ mặt tới tận mang tai, tức giận run cả người. Hắn vốn diện mạo giống mẫu thân, tuổi nhỏ mi thanh mục tú, dung mạo như hoa đào, ghét nhất là bị người khác nói giống con gái.
Chọc người như vậy còn chưa đủ, mới vài chiêu, Thẩm Tầm đã đặt trường đao lên cổ hắn, bắt hắn gọi nàng là “Tỷ tỷ”. Hắn nào chịu phục, cầm ngân thương đâm tới, trực tiếp chọc vào bên hông nàng. May thay lúc ấy đều còn nhỏ, lực đạo không lớn, không để lại hậu quả nghiêm trọng.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt liền thành đấu đến ngươi chết ta sống. Sau khi trưởng thành không còn động binh đao nữa, nhưng cũng chuyển sang cạnh tranh săn bắn, bày trận, hay bất cứ trường hợp nào có thể phân cao thấp.
Tạ Cẩn trưởng thành sớm, tâm tư kín đáo, làm việc bình tĩnh, duy chỉ có đối mặt với Thẩm Tầm thì dễ dàng bị khiêu khích đến mất bình tĩnh, cứ như pháo chỉ cần nàng châm một mồi là bùng nổ.
Bảy năm trước, nàng lại chủ động xin hắn tương trợ — điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, cũng âm thầm khâm phục lòng dạ và khí phách của nàng. Nếu đổi lại là hắn, chết cũng không cúi đầu trước kình địch.
Kỳ thực, trong lòng hắn luôn có một cảm giác kỳ quái — hóa ra, kẻ địch mới là người hiểu mình nhất. Nếu không, sao nàng có thể chắc chắn rằng hắn sẽ ra tay, sẽ giúp nàng giữ vững Tây Cảnh?
Từ đó về sau, hai người càng ngày càng hợp tác nhiều, dần hình thành một loại tín nhiệm và ăn ý kỳ lạ.
Bọn họ vừa là đối thủ, vừa là đồng minh. Dù không ưa nhau, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận đối phương quan trọng thế nào; dù chẳng thể dung hòa, lại không thể không cùng tồn tại. Họ hiểu nhau như lòng bàn tay, biết rõ ưu khuyết, nguyên tắc, thậm chí cả thói quen sinh hoạt cũng có thể phối hợp ăn ý.
Loại ràng buộc này có lẽ đã ăn sâu đến tận xương tủy. Có đôi khi, hắn thậm chí mơ thấy nàng, mà có lần, cảnh trong mộng còn không thể nói ra miệng. Sau khi tỉnh dậy đỏ bừng mặt, Tạ tướng quân ngồi tự hỏi nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh: Thì ra là như thế.
Nhớ năm đó, có lần hai người mang theo một đội nhỏ gặp nhau ngoài quan, lẻn vào doanh trại Tây Lương trộm mấy con ngựa quý Tây Vực. Trên đường lui binh, không may bị phát hiện, Thẩm Tầm bị thương bởi tên truy binh. Khi hắn băng bó cho nàng, vô tình nhìn thấy vạt áo lộn xộn, tuy nàng không giống nữ nhân, nhưng là nữ nhân thật sự — mà hắn, tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thấy liền mộng xuân cũng là chuyện thường tình. Việc này chẳng liên quan gì đến nàng là ai, chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng mà thôi.
Sau đó, hắn liền cố gắng giữ khoảng cách với nàng, nói năng cũng khách khí hẳn lên. Cũng may, loại mộng kia không tái hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bằng không, thật chẳng bằng đập đầu chết cho rồi.
Rượu đã ba tuần, quân thần khách chủ cũng đã hàn huyên thỏa đáng, yến tiệc dần đi vào chính đề.
Tuyên Chiêu Đế trước tiên khen món dưa đỏ ngọt nước do Tây Vực tiến cống năm nay: “Dưa năm nay vị ngon lạ thường, trẫm ăn ba miếng mà vẫn còn muốn nữa.” Sau đó ánh mắt rơi lên người Thẩm Tầm, lại thở dài một hơi cảm khái:
“Thẩm tướng quân công cao đức trọng, vì Đại Tuyên mà dốc sức khổ chiến, mấy năm qua tận trung cúc cung, chẳng nề gian khổ. Đáng tiếc, đến nay vẫn một thân một mình, bên cạnh không có người bầu bạn. Trẫm và Thái hậu thường vì việc này mà trằn trọc khó yên, chỉ hận nhìn khắp kinh thành, vẫn chưa tìm được người nào xứng đáng…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn sang Tạ Cẩn. Chỉ có Thẩm Tầm vẫn cúi đầu như cũ, còn một vị Phó các lão không rõ nội tình vẫn mỉm cười vuốt râu, ra chiều chờ xem kịch vui.
Tuyên Chiêu Đế hắng giọng, vẻ mặt ôn hòa lại mang chút hứng khởi: “May mắn hôm nọ nghe Binh Bộ Thượng thư Triệu đại nhân vô ý nhắc đến, khiến trẫm bỗng nhiên ngộ ra. Hóa ra… Thẩm tướng quân đã sớm có người tâm đầu ý hợp! Chỉ tiếc mọi người bị tình thế che mắt, chưa từng nghĩ theo hướng này…”
Tiếng cười khẽ khẽ vang lên quanh bàn tiệc, sắc mặt Tạ Cẩn hơi giật giật, tay cầm chén rượu cũng siết lại, giống hệt như Thẩm Tầm ở đối diện.
Phó các lão nhíu mày, tò mò hỏi: “Ý của Hoàng Thượng là… người kia rốt cuộc là ai?”
Tuyên Chiêu Đế cười tươi như gió xuân: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, các lão thử nhìn kỹ xem?”
Phó các lão đã tuổi cao mắt kém, đảo mắt khắp bàn tiệc một lượt vẫn chưa tìm ra, cuối cùng thấy ánh mắt mọi người đều đổ về phía Tạ Cẩn đang trầm mặt, không khỏi chần chừ lên tiếng: “Chẳng lẽ… Hoàng Thượng nhắc tới Uy Viễn Hầu Thế tử?”
“Không sai!” Tuyên Chiêu Đế cười vang một tiếng, “Chính là tiểu Tạ tướng quân!”
Phó các lão kinh ngạc, vẻ mặt cổ quái: “Nhưng mà… hai người họ…”
Hoàng đế hơi nghiêng người, ghé đầu về phía lão, thần thái bí hiểm như sắp bật mí một thiên cơ: “Các lão có điều không biết, ngoài mặt họ như oan gia đối đầu, kỳ thực lại là quý nhân tương tri. Tương khắc là giả, tương phụ mới là thật. Lần này Tây Cảnh thắng lớn, công đầu không thể không kể đến Tạ tướng quân dốc sức phối hợp. Mấy năm nay Bắc Cảnh yên ổn, cũng có phần lớn là nhờ Thẩm tướng quân ngầm giúp.”
Phó các lão giật mình: “Thật vậy sao? Lão thần… đúng là nhìn lầm rồi.”
Tuyên Chiêu Đế tiếp lời như đắc ý lắm: “Vậy mới nói, nhìn lại hai người họ — từ thân phận, phẩm hạnh, đến khí chất, thật đúng là trời sinh một đôi!”
Phó các lão gật đầu rối rít, thuận miệng phụ họa: “Đúng đúng, Hoàng Thượng nói chí phải!”
Nghe đến đây, Thẩm Tầm thật muốn phun cả một ngụm rượu ra ngoài. Nàng cúi đầu sâu hơn, hận không thể chôn cả mặt vào trong chén lưu li. Đối diện, ánh mắt Tạ Cẩn lạnh như băng, vừa khinh miệt vừa khó tin, hai người chạm mắt nhau trong thoáng chốc, như hai lưỡi đao lặng lẽ so kè.