Thẩm Tầm đến lều ăn gọi Khương Minh, hai người cùng trở về Thẩm phủ.

Phu thê Thẩm Hoán không có nhi tử, bởi vậy sau khi Thẩm Hoán chết trận, đệ đệ ông là Thẩm Sí kế thừa tước vị Định Viễn Hầu, đồng thời chuyển vào Hầu phủ ở. Tiên đế ban thưởng một phủ viện khác tại phía Đông kinh thành cho Thẩm Tầm làm phủ tướng quân. Theo lý, tổ phụ tổ mẫu hiện tại nên cùng ở trong Hầu phủ với Thẩm Sí. Khổ nỗi cụ Thẩm tuổi càng cao tính tình càng cổ quái, lại bị Thẩm Sí săn sóc quá mức, trong lòng không được thoải mái, ăn mặc đi đứng đều không hợp ý, thêm vào đó đặc biệt thương yêu trưởng tôn nữ Thẩm Tầm, liền dẫn theo cụ bà dọn đến phủ tướng quân. Thẩm Tầm tất nhiên hoan nghênh, chỉ là quanh năm nàng trấn thủ biên cương, hiếm khi hồi kinh, đành nhờ Nhị thúc thường lui tới chăm nom hai cụ.

Lúc nàng đến chính viện thăm tổ phụ tổ mẫu, từ ngoài viện đã nghe cụ Thẩm lớn tiếng mắng Thẩm Sí. Đoán rằng Nhị thúc lại đang khuyên cụ ông bớt ăn mặn uống rượu, chọc cho cụ phát cáu.

Thẩm Tầm vừa nhấc chân định lặng lẽ lui ra để khỏi bị vạ lây bởi cơn giận của cụ ông, Thẩm Sí đã nghe tiếng động ngoài sân, lập tức vén rèm đi ra gọi nàng lại. Hai người đứng bên hành lang trò chuyện.

“A Tầm, cháu đã biết ý của Thái Hậu nương nương chưa?” Thẩm Sí hỏi.

Thẩm Tầm đưa mắt nhìn ngọn cây du lay động ngoài sân, chỉ “Vâng” một tiếng.

“Việc này là do Thái Hậu nương nương đề nghị,” Thẩm Sí nhìn sắc mặt nàng, do dự nói: “Nếu cháu không đồng ý, chúng ta còn có thể thương lượng—”

“Cháu đã đáp ứng Thái Hậu nương nương rồi,” Thẩm Tầm ngắt lời, “Nhị thúc, cháu rất mệt, lát nữa còn phải vào cung.”

Thẩm Sí trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu: “Đi đi.”

Thẩm Tầm chào Nhị thúc, trở về viện của mình.

Chu Trầm đang chờ sẵn trong phòng, thấy nàng vào liền hỏi: “Tối nay người muốn mặc bộ nào?”

Mẫu thân Thẩm Tầm mất sớm, tổ mẫu tuổi cao, quân doanh không có nha hoàn chuyên lo phục sức, mà bản thân nàng lại giản dị, thường ngày chỉ quen mặc áo giáp. Vì thế, thân vệ Chu Trầm có khi cũng kiêm luôn việc giúp nàng chọn y phục thường nhật.

“Có gì mặc nấy là được,” Thẩm Tầm nói, “Lần trước về kinh không phải đã đặt may một rương xiêm y sao?”

Chu Trầm chợt nhớ ra, vội đi tìm chìa khóa: “Đúng rồi, nô tỳ quên béng mất, hình như để ở Tây sương phòng.”

Thẩm Tầm sợ phiền, liền bảo: “Thôi, khỏi tìm. Ta nhớ còn bộ váy xanh ngọc thêu chỉ bạc, mấy năm trước mặc vào cung, Thái Hậu còn từng khen. Sau bị vấy chút rượu, đem về giặt sạch, cũng coi như là mới.”

Chu Trầm “Vâng” một tiếng, theo lời tìm ra bộ váy xanh ngọc, lại lục hộp trang sức.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, giơ một chiếc hoa tai phỉ thúy hỏi: “Sao lại chỉ còn một chiếc?”

Thẩm Tầm nhìn thấy hoa tai giọt nước trong tay nàng thì khựng lại, chốc lát sau mới nói: “Nếu chỉ còn một chiếc thì không đeo được, cứ ném đi.”

Chu Trầm bĩu môi: “Hoa tai kẹp vốn đã không nhiều, người cứ đeo một lần là ném, giờ chỉ còn loại có châm, mà người lại không xỏ lỗ tai.”

Thật ra hồi nhỏ Thẩm Tầm có xỏ tai, nhưng lớn lên mặc quân phục quanh năm, không còn đeo nữa, lâu dần lỗ tai cũng bịt lại, nàng cũng lười xỏ lại lần nữa, đành đặt tiệm làm vài đôi hoa tai kẹp để dùng khi cần.

“Muốn mặc váy thì tốt xấu gì cũng nên có đôi hoa tai cho chỉnh tề,” Thẩm Tầm suy nghĩ một chút, “Thôi, đêm nay xem như gia yến, không có người ngoài, ta mặc áo choàng là được. Ngươi bảo người đi đánh thêm vài đôi hoa tai kẹp.”

Chu Trầm gật đầu. Thẩm Tầm vào phòng thay trường bào thiên thanh tay hẹp, thắt lưng da, chân mang giày da hươu, vừa đi vừa đeo giáp bảo vệ khuỷu tay.

Chu Trầm búi lại tóc cho nàng, dùng đồ chụp bằng bạch ngọc cố định.

Nàng là võ tướng, dù có đại lễ cũng chẳng ai thấy kỳ quặc khi nàng ăn mặc thế này. Ngược lại nếu mặc váy có khi khiến người khác không quen. Chính nàng cũng thích mặc như vậy, nếu không phải Thẩm Thái hậu thích nàng ăn diện, e rằng nàng chẳng bao giờ chịu mặc váy.


Đêm đến, cung yến được cử hành bên hồ Tứ Vũ trước điện Hằng Thanh.

Tuy chỉ là gia yến, nhưng cung nhân chuẩn bị không hề sơ sài. Dọc hồ là hàng cây hoa quế treo đầy lồng đèn tinh xảo, hành lang dài dẫn đến thủy tạ sáng trưng ánh nến, trong hồ đậu mấy chiếc thuyền rồng lộng lẫy, đèn màu giăng kín, màn lụa tung bay, tiếng đàn sáo mơ hồ truyền đến, cảnh tượng mỹ lệ như tranh vẽ. Cung nhân qua lại giữa các trân đài, rót quỳnh tương ngọc dịch đầy chén vàng trản ngọc.

Thẩm Tầm đỡ cụ Thẩm theo cung nhân tiến vào đài Tứ Vũ, vừa liếc mắt đã thấy Uy Viễn Hầu Tạ Kích cùng trưởng tử đang ngồi ở bàn tiệc bên trái. Nhìn thấy hai ông cháu đến, cha con Tạ gia vội đứng dậy.

Tạ Cẩn vận trường sam xanh lục, bên hông đeo ngọc bội ngọc bích, búi tóc cũng được chụp ngọc bích cố định. Dáng người cao gầy, khí chất thanh đạm nhã nhặn, càng khiến người trông như một công tử thanh nhã bước ra từ mây khói, hoàn toàn che đi sát khí nội liễm bên trong.

“Thẩm lão khỏe mạnh quá!” Tạ Kích chắp tay cúi chào cụ Thẩm, “Sao không thấy Thẩm lão phu nhân?”

“Cái gì?” Cụ Thẩm từ xưa không ưa Tạ Kích, lại giả bộ điếc không đáp.

“Vãn bối hỏi,” Tạ Kích cao giọng, “Gần đây Thẩm lão phu nhân có khỏe không?”

Cụ Thẩm khoát tay, nói khẽ: “Ôi chao, lão rồi, tai không nghe rõ!” Dứt lời liền ngồi xuống bàn tiệc bên phải, lim dim nhắm mắt như lão tăng nhập định, không buồn liếc Tạ Kích một cái.

Tạ Kích bất đắc dĩ cười cười, cũng trở về chỗ ngồi.

Tạ Cẩn nhíu mày, thấp giọng hỏi Thẩm Tầm: “Lạ thật, cung yến hôm nay chỉ có hai nhà ta thôi sao?”

“Không phải,” Thẩm Tầm mỉm cười, “Còn có Phó các lão của Nội các.”

Tạ Cẩn im lặng, sắc mặt trầm xuống, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Tạ gia là công thần khai quốc của Đại Tuyên, lâu nay trấn giữ Tây Bắc, thống lĩnh mười tám vạn quân biên cảnh. Mãi đến khi Tiên đế chia quân Tây Bắc làm Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân, giao Tây Cảnh cho Định Viễn Hầu Thẩm Hoán, Bắc Cảnh vẫn do Uy Viễn Hầu Tạ Kích nắm giữ.

Tạ gia mất đi nửa binh quyền, dù trong lòng bất mãn cũng hiểu rõ Tiên đế dụng ý lấy chế ngự chế để cân bằng thế lực, đành phải nuốt hận, chỉ là từ đó nhìn Thẩm gia không vừa mắt.

Tạ Cẩn ngồi xuống, nhớ lại cuộc đối thoại ban ngày với Thẩm Tầm, càng nghĩ càng thấy không ổn. Tạ Kích thấy sắc mặt nhi tử không đúng, âm thầm bóp cổ tay hắn, nhỏ giọng dặn: “Bình tĩnh.”

Tạ Cẩn kinh ngạc nhìn phụ thân, Tạ Kích liếc mắt ra hiệu. Lòng Tạ Cẩn nặng trĩu, vô thức nhìn sang Thẩm Tầm đối diện. Nàng cúi đầu nhìn trản lưu li, thần sắc bình thản.

Ngay lúc ấy, nội thị lanh lảnh xướng: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng giá lâm!”

Chúng nhân đồng loạt đứng dậy, ra phía trước hành lễ.

Thẩm Thái hậu và Tuyên Chiêu Đế sóng vai tiến vào giữa đám cung nhân, theo sau là Tuyên Dương Vương và Phó các lão. Thái Hậu ngồi xuống trước, cười như gió xuân: “Bình thân cả đi. Hôm nay đều là người nhà, không cần câu nệ.”

Tuyên Chiêu Đế đỡ Thẩm lão, cười hỏi: “Gần đây Thẩm lão thân thể thế nào?”

Thẩm lão run run trả lời: “Tạ ơn Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng quan tâm. Dạo này lão thần thân thể yếu nhược… nhưng hôm nay nương nương và Hoàng Thượng ban yến, lão thần dù có ra sao cũng phải đến… Chuyện chung thân đại sự của tôn nữ, lão thần không tới sao được?” Nói xong, cụ Thẩm hầm hừ liếc Tạ Cẩn một cái.

Tạ Cẩn giật thót, lại thấy Tuyên Dương Vương ngồi sau Hoàng đế vẻ mặt tươi cười, trong lòng chấn động, hừ lạnh một tiếng, hai tay dưới tay áo vô thức siết chặt.

— Quả nhiên là định để Tuyên Dương Vương ra mặt, ép cưới.

Tạ gia và Tuyên Dương Vương có quan hệ thân thích gần gũi. Tuyên Dương Vương là thứ trưởng tử của Tiên đế, còn thân mẫu của chàng – Tạ Quý phi – lại chính là muội muội ruột của Uy Viễn Hầu Tạ Kích, tức cô mẫu của Tạ Cẩn.

Ba mươi năm trước, Thẩm thị nhập cung, chấm dứt cục diện Tiên đế độc sủng Tạ Quý phi; hơn mười năm trước, khi Tạ gia thế như mặt trời ban trưa, cũng bị phân đi mười vạn Tây Cảnh Quân giao cho Thẩm gia chưởng quản. Không lâu sau đó, Tạ Quý phi cũng vì bệnh mà mất. Tuy nhiên, Tuyên Dương Vương từ trước đến nay vẫn luôn che giấu tài năng, lại có hậu thuẫn là Tạ gia thống lĩnh tám vạn Bắc Cảnh Quân, vẫn là cái gai khó nhổ trong mắt Thẩm Thái hậu và Tuyên Chiêu Đế.

Chỉ là, Tạ gia ba đời trấn giữ biên cương, công lao hiển hách, uy tín trong quân đội cũng cực kỳ sâu rộng. Đừng nói tám vạn binh sĩ Bắc Cảnh Quân thề sống chết đi theo Tạ gia, mà trong triều đình cũng có không ít thế lực ngầm đứng sau duy trì cân bằng. Một khi động vào là sẽ gây chấn động cả triều cục, muốn nhổ tận gốc thế lực binh quyền của Tạ gia, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Năm đó Thẩm Hoán tiếp nhận mười vạn quân Tây Cảnh, chính vì không thể hoàn toàn thu phục đám tướng lĩnh vốn là cựu bộ hạ của Tạ gia, khiến cho lòng quân bất nhất, chiến lực suy giảm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp dẫn đến thảm họa năm ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play