Chư vị có mặt sớm đã hiểu rõ việc này trong lòng mà không nói ra, chỉ có một Phó các lão trước đó không biết gì. Hoàng đế lôi kéo vị trưởng lão là người làm mai rất tốt này vào cuộc, dụng ý không cần nói cũng biết.

Quả nhiên, ngay sau đó Phó các lão vỗ ngực hăng hái tự đề cử: “Nếu như thế, cứ để lão phu nối sợi tơ hồng này. Tất cả mối nhân duyên trong kinh do lão phu tác hợp, không có mối nào không thành công, ha ha ha!”

Thẩm Thái hậu mỉm cười gật đầu, ánh mắt chuyển sang Tuyên Dương Vương: “Như thế không thể tốt hơn. Tuyên Dương Vương thấy thế nào?”

Tuyên Dương Vương thầm than một tiếng, che lại lương tâm đáp: “Sớm mấy năm đã nghe nói Hầu gia và phu nhân muốn sắp xếp việc hôn nhân cho Vân Ẩn nhưng Vân Ẩn đều cự tuyệt. Đến hôm nay bổn vương mới biết hóa ra hắn đã ái mộ Thẩm tướng quân hồi lâu. Vậy thì hôm nay coi như chờ được mây tan để thấy trăng sáng, bổn vương thật sự vui mừng cho hắn.”

Bản lĩnh nói những lời sáo rỗng bẻ cong sự thật quả nhiên người sau cao hơn người trước, khóe mắt Tạ Cẩn khẽ giật giật, đang muốn phản bác thì Tạ Kích âm thầm kéo tay áo nhi tử, ném tới một ánh mắt ra hiệu.

Tạ Cẩn bất lực, bưng lên chén trà che lại sắc mặt không quá đẹp, từ trên chung trà bắn ra ánh mắt sắc như dao về phía Thẩm Tầm ngồi đối diện.

Thẩm Tầm lại hướng về phía hắn cười cười, nụ cười kia mang theo sự mỉa mai và kiêu ngạo hắn rất quen thuộc, trong tai dường như nghe nàng đang nói: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ phản bác đi! Không phản bác chính là cam chịu! Sao hả, phải nhận thì hãy vui vẻ mà nhận!”

Cổ họng Tạ Cẩn nghẹn lại, một ngụm trà thiếu chút nữa không nuốt xuống được.

Tuyên Chiêu Đế cực có hứng thú cười nói: “Nếu Phó các lão nguyện ý làm mai, Thái Hậu và trẫm tất nhiên cầu mà không được, chỉ là không biết ý của Thẩm lão và Tạ Hầu gia thế nào?”

Cụ Thẩm mở mắt đánh giá Tạ Cẩn, trong mắt chợt lóe lên tia sáng rồi tắt ngay, lại lim dim hừ một tiếng: “Miễn cưỡng xứng đôi.”

Tạ Kích tươi cười, giọng điệu rất thành khẩn: “Thẩm Đại tướng quân đồng ý gả thấp, là phúc khí của Tạ gia và nhi tử của thần.”

Thẩm Thái hậu tươi cười hòa ái, ánh mắt giấu giếm dao nhọn dừng trên người Tạ Cẩn: “Vẫn phải hỏi qua ý kiến người trong cuộc mới đúng.”

Tạ Cẩn ấn ấn giữa mày, hít sâu một hơi rồi đứng dậy hành lễ với Thái Hậu và Hoàng đế: “Đa tạ ý tốt của Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng, đa tạ Phó các lão...” Hắn dừng một chút rồi gằn từng chữ: “Thần... cầu mà không được.”

Chuyện đã đến nước này, cho dù lòng không cam tình không nguyện, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh. Có lẽ kiếp này, hắn chung quy không thể tránh thoát khỏi Thẩm Tầm. Hai nhà kết thân, xem như đổi một loại phương thức để tiếp tục tương giao — vừa hợp tác, vừa đối đầu.

Chỉ là vừa nghĩ đến sau này phải sớm chiều đối mặt với nàng, hắn liền cảm thấy quái dị, có chút mất tự nhiên khó nói thành lời. Cảm giác tiếc nuối, phẫn uất và bất cam cuộn trào không dứt, hắn ngồi xuống, ngửa cổ uống một chén lớn, cố sức đè nén những xúc cảm hỗn loạn trong lòng.

Sau khi Tạ Cẩn hồi đáp, chúng thần cười mà không nói, ánh mắt ai nấy đều mang vài phần thâm ý. Cung nhân đúng lúc tiến vào, dâng lên sơn hào hải vị. Trên hồ, tiếng tỳ bà réo rắt như nước chảy, êm ái dễ nghe, quả là một khúc “Phượng Cầu Hoàng”.

Hương quế thoảng đưa, gió đêm mát mẻ. Trăng tròn sáng tỏ như gương, ánh nguyệt rọi xuống hồ, nước gợn lăn tăn, ánh sáng bạc giao hòa cùng ánh đèn rực rỡ, họa thành một bức tranh phồn hoa diễm lệ.

Trên đài Tứ Vũ, tiếng cười nói vang vọng, quân thần hòa hợp, cảnh tượng hết sức hân hoan. Chỉ có Thẩm Tầm trong lòng bức bối, thu lại nụ cười miễn cưỡng, mượn cớ thay y phục để lui ra.

Nàng dọc theo hai hàng liễu rủ mà đi, chậm rãi chuyển hướng vào thủy tạ, ngồi xuống bên lan can tựa vào trụ gỗ, ngẩng đầu nhìn đèn lồng cung đình đung đưa dọc hành lang, khe khẽ thở dài.

Hành lang sâu vắng, ánh đèn cung đình lay động, xa xa ánh sáng soi lên các chạm khắc trang trí trên mái hành lang, mờ ảo khó phân biệt.

Một nội thị đi ngang qua hành lang tiến vào thủy tạ, tới trước mặt nàng khom lưng hành lễ: “Thẩm tướng quân muốn ngắm đèn thưởng cảnh? Nô tài sẽ sai người dâng trà và điểm tâm.”

Thẩm Tầm vội đứng dậy, giũ giũ tay áo, khẽ cười: “Không cần, ta sẽ đi ngay.”

Nàng ra khỏi hành lang dài, men theo con đường nhỏ sau núi giả đá Thái Hồ trở về phía đài Tứ Vũ. Bỗng nhiên, một bàn tay chụp lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía một gốc kim ngân sau núi giả. Dây leo rậm rạp phủ kín, chỉ để lại vài tia ánh trăng xuyên qua.

Người nọ mặt mày lạnh lẽo, buông cổ tay nàng ra rồi lùi lại hai bước, ngăn đường rút lui của nàng.

Dưới ánh trăng loang lổ qua tán lá, mùi hoa kim ngân ngào ngạt hòa cùng hương rượu nhàn nhạt trên thân Tạ Cẩn, tràn ngập trước mặt.

Thẩm Tầm thẳng lưng, cười nhàn nhạt hỏi: “Tạ tướng quân có điều gì muốn nói?”

Sắc mặt Tạ Cẩn trầm như nước: “Ngươi đã sớm biết, vì sao không nói với ta?”

“Ta cũng chỉ vừa biết ý của Thái hậu vào tối hôm qua,” Thẩm Tầm nhìn hắn, “Huống hồ, sớm nói với ngươi thì có ích gì? Ngươi có thể kháng chỉ sao?”

“Đúng là ta không thể cự tuyệt,” Tạ Cẩn tiến lên một bước, bóng dáng bao phủ lấy nàng, giọng nói lạnh băng: “Nhưng ngươi thì có thể. Nếu ngươi không muốn gả, Thái hậu tất sẽ không ép. Hôn sự này vốn có thể—”

Thẩm Tầm ngắt lời hắn, khóe môi vẫn mang theo ý cười: “Ta có thể cự tuyệt, nhưng ta không làm. Bởi vì ta không muốn từ chối.”

Tạ Cẩn sửng sốt. Dưới ánh trăng chập chờn, hắn nhìn nàng chăm chú. Hai người gần nhau đến mức khuôn mặt hắn gần như chạm vào má nàng, hơi thở ấm áp khiến nàng khẽ rùng mình.

Từ phía xa truyền đến tiếng cười nói huyên náo, trên hoa thuyền giữa hồ, vũ cơ vung tay áo múa hát. Nhạc khúc đã đổi thành tỳ bà, lúc thì réo rắt như “ngọc châu rơi mâm ngọc”, lúc lại thanh thoát như tiếng oanh ca, có khi ào ạt như mưa đổ núi vắng.

Tạ Cẩn trầm mặc hồi lâu, sau đó giọng mang theo vài phần giễu cợt: “Đừng nói với ta ngươi không từ hôn là bởi vì ngươi thích ta.”

“Nếu ta nói phải thì sao?” Thẩm Tầm vươn tay, đầu ngón tay nhẹ lướt dọc theo hoa văn mây bạc thêu trên cổ áo hắn, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tạ tướng quân tuấn tú như trăng đầu xuân, phong độ như tùng bách giữa đông hàn, ta... đã thầm yêu từ lâu.”

“Ngươi lừa ai đó?” Tạ Cẩn cười lạnh, chộp lấy tay nàng quăng ra: “Đừng tưởng ta không rõ tâm tư ngươi. Ta chỉ hỏi một câu—”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, gắt gao nhìn nàng: “Chủ động buông Tây Cảnh Quân, chẳng lẽ ngươi thực sự cam tâm?”

Thẩm Tầm không đáp, lại lần nữa đưa tay vuốt lại cổ áo hắn bị xô lệch khi nãy, giọng thấp dần: “Ngày sinh tháng đẻ đã được thỉnh người xem qua, nghe nói rất hợp.”

Mi mắt Tạ Cẩn khẽ giật, vẻ mặt khó chịu, túm lấy cổ tay nàng: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng giở trò.”

Thẩm Tầm cười ra tiếng: “Tạ tướng quân sợ ta quyến rũ ngươi à?”

“Thẩm Tầm!” Hắn quát khẽ, thân thể căng cứng: “Ngươi nhất định phải nói năng như vậy sao?”

Thẩm Tầm cũng thu lại nụ cười: “Ta đang nói nghiêm túc. Thiếp canh đã được trao đổi, chỉ vài ngày nữa thôi. Thái hậu và Hoàng thượng đều muốn chúng ta thành thân sớm, ngươi cũng đừng kéo dài nữa.”

Tạ Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, không muốn dây dưa cùng nàng, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Thẩm Tầm mỉm cười gọi với theo: “Của hồi môn tổ mẫu ta chuẩn bị đã lâu, cực kỳ phong phú. Khi nào Tạ phủ đưa sính lễ đến Thẩm gia? Cũng không thể kém quá đâu đấy—”

Tạ Cẩn dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng ném lại một câu: “Yên tâm, tuyệt đối không thua của hồi môn nhà ngươi.”

Thẩm Tầm nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, nụ cười trên môi dần thu lại. Nàng giơ tay hái một đóa kim ngân, đưa lên mũi ngửi nhẹ, cụp mắt khe khẽ thở dài.

Cung yến tan sớm. Thẩm Tầm đưa tổ phụ hồi phủ, tổ mẫu vẫn chưa nghỉ ngơi.

Nàng trò chuyện với tổ mẫu một lúc, sau đó mới trở về viện. Ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bạc trải khắp đất trời, nàng khẽ xoa trán.

Chu Trầm bước đến, đưa cho nàng một tờ giấy — là kiểu dáng đôi hoa tai từ tiệm bạc gửi tới.

Thẩm Tầm chỉ liếc mắt, uể oải nói: “Được rồi, cứ theo đó mà làm.”

Chu Trầm thu giấy lại, chưa rời đi, ngồi phía sau nàng nhẹ nhàng tháo trâm cài, gỡ búi tóc, chải mái tóc dài một cách cẩn thận.

“Không lâu nữa tướng quân sẽ gả vào Tạ phủ, e là phải thường xuyên mặc nữ trang. Hay là xỏ lỗ tai lại đi. Hoa tai kẹp đau tai lắm.”

“Gì cơ?” Thẩm Tầm quay đầu, hơi ngẩn người.

Chu Trầm nhìn vào đôi mắt nàng, trong lòng chùng xuống, giọng cũng nhẹ hơn: “Tướng quân, xỏ lỗ tai đi, chịu đựng một chút, rồi cũng sẽ qua.”

Thẩm Tầm chậm rãi gật đầu: “Được.”

“Ngài yên tâm,” Chu Trầm nhỏ giọng an ủi, “Tạ tướng quân là người thế nào, chẳng lẽ ngài không rõ? Hơn nữa Tạ gia cũng không phải kẻ nhỏ nhen.”

“Ta không phải vì việc ấy.” Thẩm Tầm cười khẽ, xoay người vỗ nhẹ tay nàng trấn an, khẽ thở dài: “Ta chỉ trách bản thân vô năng. Hiện giờ Kim Phượng…”

Nàng không nói hết câu, nụ cười cũng nhạt dần. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng dâng lên phía chân trời, nàng lẩm bẩm: “Nếu có thể cho ta thêm chút thời gian nữa thì tốt biết bao…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play