Trong giáo trường bắt đầu một vòng tỷ thí mới, Thẩm Tầm trở lại chỗ ngồi trên giáo đài, cầm chung trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

“Lâu ngày không gặp, đao pháp của Thẩm tướng quân lại càng tinh tiến.” Tạ Cẩn ngồi bên cạnh cất lời khen, giọng điệu nhạt nhẽo.

Thẩm Tầm mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Tạ tướng quân quá lời.”

“Thánh Thượng triệu ngươi về gấp như vậy, là vì chuyện gì?” Tạ Cẩn hỏi, giọng vẫn đều đều, ánh mắt không rời trận so đấu dưới sân, chỉ có ngón tay nhẹ gõ nhịp trên mặt bàn.

Thẩm Tầm trầm ngâm chốc lát, rồi đáp: “Là chuyện hôn sự của ta.”

Tạ Cẩn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nàng lại thực sự trả lời, ngón tay gõ bàn bất giác khựng lại, qua một hồi mới bật cười khẽ: “Thế nào? Thẩm Đại tướng quân nay cũng vội lấy chồng rồi sao?”

Thẩm Tầm khẽ đáp: “Thật ra ta không muốn lấy chồng, chỉ là Thái hậu và Thánh Thượng đều gấp gáp, dẫu sao năm nay ta cũng đã ngoài hai mươi lăm.”

“Vậy thì xin chúc mừng Thẩm tướng quân.” Tạ Cẩn hứng thú hỏi tiếp: “Không biết là nhi lang nhà ai có phúc khí ấy?”

Thẩm Tầm không trả lời.

Thấy nàng im lặng, Tạ Cẩn cũng chẳng lấy làm lạ. Hôn sự của Thẩm Tầm xưa nay luôn là chuyện khó bàn. Từ năm nàng hai mươi tuổi, Thẩm Thái hậu và Tuyên Chiêu Đế đã bắt đầu tìm người. Khổ nỗi, hễ ai vừa được chọn trúng thì hoặc là vội vã đính hôn với người khác, hoặc là nghĩ đủ cớ từ chối. Nói cho cùng, vị nữ tướng quân oai phong lẫm liệt của Đại Tuyên được người đời ngưỡng mộ, nhưng vẫn chưa có ai đủ dũng khí cưới nàng về làm vợ. Tạ Cẩn nghĩ lần này e là cũng chẳng xuôi chèo mát mái, bèn không gợi lại chuyện cũ, giữ im lặng đầy thiện ý.

Thẩm Tầm nghiêng đầu liếc nhìn chàng.

Gương mặt Tạ Cẩn tuấn tú sắc sảo, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài rậm, tóc mai gọn gàng. Đáng tiếc người này đóng quân biên ải nhiều năm, khi về kinh lại bận rộn quân vụ, hiếm khi lộ diện, bởi thế danh tiếng chưa truyền rộng trong kinh thành.

Từ nhỏ, hai người vốn chẳng ưa nhau, gặp mặt là đấu khẩu, lời qua tiếng lại chẳng thiếu châm chọc, tranh cao thấp gần như thành thói quen. Tạ Cẩn dùng thương, Thẩm Tầm dùng đao, trên người nàng đến nay vẫn còn mấy vết thương do thương của Tạ Cẩn gây ra thuở bé, còn trên thân Tạ Cẩn thì có vết đao sẹo dài đến tận rốn cùng những vết chém đan xen nơi vai lưng, đều do nàng ban tặng. Những năm gần đây, quan hệ đã hòa hoãn không ít, thậm chí từng lén hợp tác vài phen, ngược lại nảy sinh chút đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau.

Bảy năm trước, chẳng bao lâu sau khi Thẩm Tầm tiếp quản Tây Cảnh Quân, Tây Lương vương nhân thời cơ quân đội còn đang chỉnh đốn liền phát binh xâm phạm. Thẩm Tầm nghiến răng chịu đựng, một mặt gửi chiến báo khẩn cấp về kinh, một mặt sai người đưa mật thư tới tay Tạ Cẩn – khi ấy vừa nhậm chức Đô úy Lân Phong doanh của Bắc Cảnh Quân. Dù là chiến báo khẩn thì đến được tay Hoàng đế và Binh Bộ cũng phải mất hai, ba ngày; sau đó nghị sự, phát mệnh lệnh, truyền quân lệnh rồi mới xuất quân, cộng lại cũng mất đến bảy, tám ngày. Trong khi đó, tướng thủ biên cương không cần chờ lệnh, nếu Bắc Cảnh Quân tức tốc xuất binh, bốn, năm ngày là tới nơi.

Tạ Cẩn nhận thư, không nói một lời liền suất lĩnh tám ngàn kỵ binh, thần tốc kéo tới Tây cảnh. Trước hết, đánh cháy kho lương thảo của Tây Lương, sau lại phối hợp cùng Tây Cảnh Quân tập kích hậu phương, giúp Thẩm Tầm giữ vững phòng tuyến biên cương.

Khi viện quân triều đình tới nơi, Tạ Cẩn đã lặng lẽ rút về Bắc cảnh. Việc này, Thẩm Tầm không trình lên triều, Tạ Cẩn cũng chẳng nhắc đến nửa lời.

Sau đó, Thẩm Tầm cũng không bạc đãi. Một lần, thám tử nàng phái đến quan ngoại vô tình phát hiện Phàn Quốc chuẩn bị phát binh, âm mưu tập kích Vạn Hà Quan ở Bắc cảnh. Biết chuyện khẩn cấp, nàng lập tức phái binh mai phục tại con đường quân địch buộc phải đi qua. Kết quả, quân tiên phong Phàn Quốc chưa đến biên giới đã bị đánh tan quá nửa.

Có năm trời Bắc cảnh băng tuyết ngập tràn, mưa đá kéo dài ba ngày ba đêm, lương thực từ triều đình bị chặn không tới được. Thẩm Tầm liền chia sẻ một phần quân lương, dược phẩm, chăn ấm của Tây Cảnh Quân, cho người mở đường vượt biên Tây Bắc, đưa tới tận tay Tạ Cẩn.

Mấy tháng trước, trong đại chiến Tây cảnh – Tây Lương, dù Tạ Cẩn đang ở kinh, nhưng thư tay, bản đồ, trận pháp, chiến thuật đều không ngừng bay đến lều trại của Thẩm Tầm, góp phần không nhỏ cho chiến thắng cuối cùng. Dẫu vậy, ngoài một số ít người, không ai khác biết đến công lao này, bản thân Tạ Cẩn lại càng chẳng hề để tâm.

Vì vậy, dù có thù riêng hay lập trường khác biệt trong triều, nhưng đặt cạnh trách nhiệm bảo vệ sơn hà xã tắc, thì những điều ấy chẳng đáng để nhắc đến.

Mặt trời ngả về Tây, bóng người trên giáo đài dần kéo dài, trận tỷ thí dưới sân đã qua mấy lượt.

“Nói mới nhớ, Tạ tướng quân năm nay cũng hai mươi bốn rồi,” Thẩm Tầm đột ngột cất tiếng, vẫn cầm chung trà trong tay, khẽ hỏi: “Sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Tạ Cẩn ngẩn người. Đúng lúc ấy, vài thân vệ mang hộp cơm đến. Sáng sớm Thẩm Tầm chỉ ăn qua loa chén cháo, giờ ngửi thấy mùi cơm thơm ngát, bụng liền réo vang, đói đến xẹp lép.

Tạ Cẩn đứng dậy tiếp nhận hộp cơm, tự mình bày biện, đưa đũa cho Tiết Thị lang và Thẩm Tầm: “Thời gian gấp gáp, tối nay lại có cung yến, buổi tuyển chọn e phải kéo dài đến giờ Tuất. Bữa trưa hôm nay mong hai vị thứ lỗi.”

Sau khi dọn cơm, chàng trước tiên xới một bát cơm cho Tiết Thị lang, rót thêm chén trà, mỉm cười nói: “Cơm canh đạm bạc, mong Tiết đại nhân đừng chê cười.”

Đến lượt Thẩm Tầm, Tạ Cẩn chỉ thấp giọng nói một câu: “Chuyện của ta không phiền cô quan tâm.”

Tiết Thị lang không phải người câu nệ, vừa ăn vừa xem tỷ thí, có phần hứng thú. Ăn được một nửa, ngẩng đầu nhìn hai vị Đại tướng quân bên cạnh đã ăn xong từ lúc nào, đang súc miệng uống trà. Từ tốc độ, động tác đến cái mâm trống trơn đều hài hòa lạ thường.

Nghĩ bụng binh gia chắc đều như vậy, Tiết Thị lang thở dài, lặng lẽ gia tăng tốc độ ăn cơm.

Bên ngoài giáo trường, người vây xem đã rút bớt, lục tục kéo về trướng dùng bữa. Thẩm Tầm quay đầu hỏi Khương Minh: “Còn đứng đây làm gì? Ngươi không đói sao?”

Khương Minh cười, nhìn chủ tướng nhà mình, lại liếc gáy Tạ tướng quân, rồi theo thân vệ rời đi.

Lúc này Thẩm Tầm mới đặt chung trà xuống, xoa bụng, thoải mái tiếp tục câu chuyện ban nãy.

“Tạ tướng quân từng động tâm với ai chưa?”

Tay Tạ Cẩn run lên, suýt làm đổ trà, nghi ngờ chính mình nghe lầm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tầm, hạ giọng hỏi: “Hôm nay cô uống nhầm thuốc à? Sao lại hỏi chuyện đó?”

Thẩm Tầm mắt nhìn thẳng, vững như núi, thì thầm: “Ừm? Người kia dùng ngân thương không tồi.”

Tạ Cẩn dời mắt nhìn theo, quả nhiên là người mình đang chú ý – Bách phu trưởng Cố Trường Tư, hôm qua thành tích thi văn không tệ, bèn gật đầu: “Ánh mắt Thẩm tướng quân quả nhiên tinh tường.”

“Hỏi ngươi đó.” Thẩm Tầm bỗng buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

“Cái gì?”

“Câu vừa rồi, ta hỏi ngươi,” nàng nhắc: “Ngươi từng động tâm với ai chưa?”

Tạ Cẩn không đáp, hỏi lại: “Ta có hay không thì liên quan gì đến ngưi?”

Thẩm Tầm nghiêm mặt: “Nếu có thì nên tranh thủ bày tỏ sớm.”

“... Dựa vào đâu?” Tạ Cẩn suýt nhảy dựng: “Thẩm Tầm, hôn sự ngươi không xong thì thôi, cần gì lôi cả ta theo?”

“Vậy là có rồi?” Nét mặt Thẩm Tầm bình tĩnh, “Là ai?”

Tạ Cẩn như quả bóng xì hơi, lại theo thói quen ấn giữa trán: “Không biết.”

“Sao lại không biết?”

“Ta...” Tạ Cẩn định đáp thì chợt cảm thấy không ổn, lạnh mặt chỉ trích: “Phải rồi, quan hệ giữa ta và ngươi từ bao giờ thân đến độ tâm sự riêng? Ngươi và ta bàn chuyện này, không thấy lạ lùng ngượng ngùng sao?”

“Được rồi,” Thẩm Tầm gật đầu, “Là ta đường đột, chỉ thuận miệng hỏi thôi, không đáng để ngươi nổi giận.”

Nàng nhìn sắc trời, đứng dậy cáo từ: “Ta đi trước, cung yến buổi tối không nên tới muộn.”

Tạ Cẩn hừ một tiếng, ngồi thẳng bất động như núi. Chỉ có Tiết Thị lang đứng dậy thi lễ: “Thẩm tướng quân đi thong thả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play