Khi mẹ Lưu ly hôn và dẫn Lưu Nhân (lúc ấy vẫn còn gọi là Mộc Nhân) rời khỏi nhà chồng, ngoài vết thương chằng chịt trên người, bà chỉ mang theo được đúng 73 đồng.
Thời đó, ngay cả phần cơm chay rẻ nhất trong căn-tin trường học cũng đã có giá hai đồng.
Mẹ Lưu bị tật ở chân trái, mỗi bước đi đều khập khiễng. Lại thêm việc không biết chữ, bà tìm rất nhiều công việc mà chẳng ai chịu nhận. Cuối cùng chỉ có một quán cơm nhỏ chịu thuê, tiền lương chỉ vẻn vẹn hơn một ngàn đồng mỗi tháng.
Lưu Nhân đến giờ vẫn còn nhớ như in cái ngày mẹ lĩnh được đồng lương đầu tiên. Mẹ rút ra một trăm đồng, dúi vào tay cô, bảo đi mua bộ đồng phục mới.
Cô cũng chưa từng quên, trước khi ly hôn, lúc cô xin người cha kia một trăm đồng để mua đồng phục, ông ta không nói không rằng đã đấm đá túi bụi. Khi đó, mẹ xông tới che chắn cho cô, bị đánh đến ngã quỵ. Cảnh tượng ấy, như dao khắc vào tim.
...
Lưu Nhân từng nói dối mẹ rằng nhà trường có trợ cấp, ăn cơm không tốn tiền. Thực tế, mỗi bữa cô chỉ lấy một chén cơm trắng, chan thêm canh miễn phí để lấp bụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play