“Chào, chào cậu! Mình tên Chu Kiềm... có thể... có thể làm quen một chút được không?”
Một chàng trai từ bàn phía sau bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm. Khuôn mặt anh ta mang vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, thế nhưng khi đối diện với cô lại đỏ bừng như vừa bị lửa thiêu, dáng vẻ lúng túng như một cậu học trò chưa biết mùi đời. Mắt cứ đảo qua đảo lại, mãi chẳng dám nhìn thẳng vào cô.
Những tình huống kiểu này, Ôn Nhiễm quá quen rồi. Dù lúc này gương mặt cô vẫn còn vài vết mẩn đỏ, thì cũng không thể phủ nhận rằng... cô thực sự rất đẹp.
“Xin lỗi, mình còn chút việc phải đi trước.”
Cô lễ phép từ chối rồi đeo khẩu trang lên, sau đó xoay người rời đi, dứt khoát mà nhẹ nhàng.
Rời đi rồi.
Thật sự là đi rồi.
“!!!”
Chỉ đến khi bóng dáng Ôn Nhiễm khuất hẳn sau cửa căn tin, mọi người trong phòng mới như sực tỉnh. Một loạt người vội vã lao ra ngoài đuổi theo.
Những người vừa vào căn tin, chưa kịp thấy mặt cô, đều sửng sốt không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Họ chỉ thấy cả nhóm người đang nhao nhao chạy theo một hướng, miệng gọi thất thanh: “Chờ chút!”, “Đừng đi mà!”
Trưa hôm đó, group nội bộ của công ty gần như phát nổ.
【A a a a a a! Ai biết cô ấy thuộc bộ phận nào không? Bao nhiêu tiền cũng trả, chỉ xin được liên hệ!】
【Trời ơi, chưa từng thấy ai xinh đến thế! Cả những vết đỏ trên mặt trông còn như lớp trang điểm cố ý bôi lên! Có phải người nổi tiếng nào đến công ty không? Là minh tinh à? Mình tra mạng nãy giờ mà vẫn chưa ra tung tích!】
【Hu hu hu lúc đó chỉ lo nhìn, quên mất phải xin liên hệ! Ai quen biết cô ấy, xin làm ơn thương xót, gửi giúp mình thông tin với...】
Một tin, rồi hai tin, chẳng mấy chốc, group công ty bị bão tin nhắn cuốn đi như triều dâng sóng đổ.
【Gì thế trời?】
【Mình tưởng mình lạc vào group fanclub nào cơ!】
【Rốt cuộc các người đang bàn về ai thế?】
【Nghe bảo... là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tới ăn trưa rồi bị mọi người bao vây, dọa sợ nên bỏ đi luôn. Không ai tìm thấy tung tích, thế là cả lũ vào đây hóa điên.】
【Chỉ vì một cô gái mà mấy người như mất trí thế à? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ chắc?】
【......】
【Câm miệng! Không cho phép xúc phạm nữ thần của tôi!】
【Nữ thần? Ha!】
【Cái đồ ngu! Đợi đấy, tôi sẽ tìm ra cậu!】
...
...
Group nội bộ rối tung cả lên, mà mọi chuyện càng rối thêm khi một người thực sự bị đánh vì tranh cãi trong đó.
Người tạo ra group thầm thấy tình hình vượt quá kiểm soát, sợ bị công ty truy ra liền lén lút giải tán group, lẳng lặng chôn giấu mọi dấu vết.
Thật ra công ty có một group chính thống để công bố hoạt động, nhưng vì trong đó có lãnh đạo nên chẳng ai dám buôn chuyện vào giờ làm. Thế là nhóm nhân viên âm thầm tạo một group riêng, tránh sếp, để tiện tám chuyện – và tai họa cũng từ đó mà ra.
Mấy cô thư ký từng đi ăn cùng Ôn Nhiễm cũng nằm trong group này. Sau khi group tan rã, họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm rồi dặn dò cô: tan làm phải đi cùng họ.
Các thư ký của tổng giám đốc đều làm việc ở tầng trên cùng, hiếm khi xuất hiện ở khu nhân viên. Mọi người trong công ty chỉ quen mặt trợ lý đặc biệt Cao, chứ không ai rõ mấy cô thư ký còn lại, cũng vì thế mà chưa ai nhận ra thân phận của Ôn Nhiễm.
Lúc đeo khẩu trang, Ôn Nhiễm vẫn trò chuyện bình thường với các cô thư ký mà không bị chú ý.
“Người trong công ty đúng là rảnh rỗi thật, đi làm rồi mà còn lên group bày trò.”
“Nhiễm Nhiễm à, tối nay tan ca thì đi cùng tụi mình. Mình học thái cực quyền ba năm đó, đứa nào dám lại gần cậu, mình đấm cho sấp mặt!”
Trong phòng nghỉ, chưa đến giờ làm, các thư ký ríu rít vây quanh cô, khiến Ôn Nhiễm bật cười khẽ, giọng mềm như nhung.
“Cảm ơn mọi người.”
“Không... không cần cảm ơn đâu...”
Trời ơi, giọng cười gì mà hay thế! Tại sao trên đời lại có người chỉ cười thôi cũng khiến người ta lịm tim!
Cô thư ký học thái quyền cảm thấy mũi ngứa, vội vàng bịt lại rồi chạy ra ngoài, sợ mất mặt trước người đẹp, “Tớ... đi vệ sinh chút!”
Khoảnh khắc vui vẻ luôn trôi qua quá nhanh. Khi chuông đồng hồ báo hiệu giờ làm vang lên, mấy cô thư ký tiếc nuối r*n rỉ.
“Ai da... thật không muốn đi làm chút nào...”
Chỉ muốn được mãi bên Nhiễm Nhiễm thôi...
Ôm một người đẹp thơm tho mềm mại như thế, ai mà nỡ rời?
Một thư ký hậm hực kéo cô bạn cùng mình đang dính sát Ôn Nhiễm ra ngoài.
Giành nhau thêm vài phút trò chuyện, từng người một mới chịu rời đi, quay về chỗ làm việc với dáng vẻ ỉu xìu.
Ai cũng nhìn về phía Ôn Nhiễm với ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị, chỉ vì có một người may mắn được ngồi cạnh cô.
Cô thư ký kia nhếch môi đầy tự hào, chẳng buồn để ý tới đám người đang lườm mình, khẽ nói với Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, nếu cậu có chuyện gì, cứ gọi tớ bất cứ lúc nào nhé.”
Nói rồi, cô mang toàn bộ đồ ăn vặt của mình đặt lên bàn Ôn Nhiễm, còn đưa cả tai nghe mới mua để cô xem phim cho tiện.
Mấy ngày sau, Ôn Nhiễm sống những ngày được sủng đến tận trời. Ngay cả lúc đi làm hay tan ca, đều có thư ký tới đón tận nơi. Nếu không phải cô đang sống ở khu nhà có an ninh cực tốt, chắc mấy người đó cũng dọn về ở gần cô cho an tâm.
Về phần Lệ Triều Uyên – người đưa Ôn Nhiễm đến công ty – thì dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô. Anh không hề gọi cô vào pha trà hay lấy nước.
Sau này, từ lời một cô thư ký, Ôn Nhiễm mới biết: Lệ Triều Uyên không quên cô, chỉ là anh đang đi công tác, mấy ngày nay không ở trong công ty.
Còn mấy người từng nhìn thấy cô hôm đó, vẫn lục tung cả công ty lên để tìm. Tìm mãi không được, có người còn nghi ngờ: chẳng lẽ hôm ấy đồ ăn trong căn tin có độc, khiến họ sinh ảo giác?
Camera theo dõi á? Thôi đi, ai lại cho phép nhân viên tự tiện xem hệ thống giám sát chứ.
Thế là cơn sốt tìm mỹ nhân dần nguội lại, công ty trở về với guồng quay thường nhật.
Cho đến ngày Lệ Triều Uyên trở lại sau chuyến công tác, Ôn Nhiễm mới nhận được dòng tin nhắn đầu tiên từ anh: “Pha ly trà mang vào.”
Chỉ năm chữ, khiến cô thư ký ngồi cạnh như gặp đại địch. Cô ta sực nhớ: Ôn Nhiễm đến đây là để phục vụ tổng tài, chứ không phải đến để các cô nuông chiều.
Nhìn Ôn Nhiễm bưng trà nóng vào văn phòng, mấy cô thư ký chỉ biết ôm khăn tay cắn chặt, nước mắt lưng tròng.
Tổng tài thật đáng hận! Lại có thể đường hoàng uống trà do mỹ nhân pha!
Hu hu hu... bọn họ cũng muốn được uống...