Lý Khải: “……”
“Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm, chứ mấy người không tiếc của sao? Đống đồ ăn gom được đâu phải của các người! Không xót à?”
“Còn cái gì mà ăn hết thì ra ngoài tìm tiếp? Bên ngoài đầy tang thi, ai đi ra cũng có nguy cơ mất mạng, nghe dễ vậy sao không tự đi mà tìm?! Hết lần này tới lần khác cứ chực ăn sẵn ở đây là sao?!”
Nếu không phải bản thân thân cô thế cô, Lý Khải thật sự muốn một cước đá hết đám người mặt dày vô liêm sỉ này ra khỏi ký túc xá.
Mỗi người đều lành lặn tay chân, không thương tật, vậy mà bám trụ nơi đây ăn chực uống chực như lẽ dĩ nhiên!
Đống lương thực ban đầu vốn là Ôn Thần để lại, mì gói, bánh mì các loại; thêm vào đó là số đồ ăn hắn thu dọn được từ ký túc xá bên cạnh khi người ta chết đi. Tính ra, nếu chỉ riêng hắn và bạn cùng phòng thì đủ ăn thoải mái hai tháng.
Sau đó, nước bị cắt. Nhưng may là Nhậm Tuyết Tình có dị năng hệ thủy, có thể dùng nước để trao đổi lấy đồ ăn. Tuy mỗi lần đều phải lén lút, sợ bảo vệ phát hiện, nhưng ít ra cũng đủ cho một hai người sống cầm chừng. Chính vì thế, mặc dù hắn rất có ý kiến với chuyện Nhậm Tuyết Tình cứ liên tục “lượm người” về ký túc xá, Lý Khải vẫn không ra tay ngăn cản dứt khoát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT