“Vân Ngọc Giác? Hắn á? Sớm dọn đi rồi còn gì!”
Nhắc đến cái tên này, trong giọng Lý Khải ngập tràn căm phẫn. Nhất là khi dạo gần đây lướt điện thoại, cậu ta liên tục thấy người ta bàn tán rằng nhiều kẻ nhà giàu đã sớm biết trước tận thế sẽ đến. Nhiều tài khoản marketing cũng nói kiểu như “người có tiền ăn sung mặc sướng, trữ sẵn đồ ăn” khiến nỗi ghen tị ban đầu của cậu ta hóa thành hận thù. Tin đó thật hay giả, Lý Khải chẳng cần biết.
Mà đúng lúc, Vân Ngọc Giác và Ôn Thần chính là loại người có tiền ấy. Thế là Lý Khải tiện tay đổ hết sự căm phẫn lên hai cái tên đó, ngày nào cũng rủa thầm bọn họ bị tang thi xé xác không chừa mẩu xương nào.
“Sao có thể như vậy…”
Nghe Lý Khải nói Vân Ngọc Giác đã rời đi, Nhậm Tuyết Tình như bị ai tạt gáo nước lạnh. Cô trừng mắt, nghi ngờ có phải tai mình nghe nhầm.
Vân Ngọc Giác rời đi? Không thể nào! Rõ ràng ở kiếp trước, giờ này khắc này, chẳng phải hắn vẫn đang ở lại ký túc xá sao?
Lý Khải hơi liếc cô, có chút nghi hoặc. Sao Nhậm Tuyết Tình lại hỏi đến Vân Ngọc Giác? Chẳng lẽ hai người từng quen biết?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play