Kỷ Hướng Không bị Cố Ngụy cưỡng ép gọi dậy.
Trước kia khi còn sống một mình hoặc ở trong đội, tối đến là cậu luyện tập game đến tận khuya, chờ trời hửng sáng mới lăn lên giường ngủ say như chết. Ngủ thẳng đến chiều bị đói mới dậy pha một gói mì ăn tạm, cuộc sống vừa nhàn nhã vừa phong phú.
Đâu như bây giờ?!
Tối qua cậu đang chơi game, còn chưa tới mười một giờ, Cố Ngụy đã gõ cửa rồi tự tiện bước vào. Kỷ Hướng Không chẳng nói gì, dù sao thì đây cũng không phải nhà cậu.
Cố Ngụy mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, quần dài ở nhà màu xám và đôi dép bốn mùa cùng tông, tóc vừa tắm xong đã được sấy khô, mềm mại bông xù. Tóc mái rũ xuống trán khiến anh trông rất sạch sẽ, gọn gàng. Chiếc kính gọng mảnh không viền vắt trên sống mũi càng khiến anh trẻ ra vài tuổi, nhìn y như một anh trai nhà bên trầm tĩnh đáng tin.
Trong tay anh là một ly sữa ấm, nhiệt độ vừa phải.
Cố Ngụy bước tới đặt ly sữa trước mặt Kỷ Hướng Không. Mùi sữa nóng ngòn ngọt lan tỏa giữa hai người. Anh thấy cậu vẫn đang trong trận, nên không quấy rầy, cũng chẳng có ý rời đi, cứ đứng sau lưng lặng lẽ nhìn cậu nghiêm túc luyện tập.
Ván đấu kéo dài gần nửa tiếng, cuối cùng đội của Kỷ Hướng Không chiến thắng áp đảo 50-23.
Cậu buông tay khỏi bàn phím, không thoát game, cũng không mở trận mới. Cậu xoay xoay cổ vai mỏi nhừ, vẫn ngồi yên trên ghế, ngửa đầu nhìn Cố Ngụy đứng sau lưng mình, khẽ cong môi cười với anh, ý là: Em bận xong rồi, giờ thời gian là của anh.
Cố Ngụy hoàn toàn hiểu ánh mắt ấy. Anh cúi người cầm ly sữa trên bàn lên đưa cho cậu, dịu dàng nói:
“Vừa đúng nhiệt độ, uống đi, giúp ngủ ngon.”
Kỷ Hướng Không uống ừng ực, chẳng mấy chốc đáy ly đã cạn. Cố Ngụy nói chậm rãi, đến tận lúc cậu uống xong mới buông câu cuối:
“Giờ đi ngủ đi.”
Cậu lập tức ấm ức: “Hả? Em còn chưa buồn ngủ mà.”
Không khí trong phòng chợt lạnh xuống.
Cố Ngụy chỉ đeo kính khi đọc sách hoặc xem TV, mà giờ anh cúi mắt nhìn cậu qua lớp kính trong suốt, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ấy không nhúc nhích, đuôi mắt cong cong như đuôi cá quẫy nước.
Ánh nhìn ấy khiến Kỷ Hướng Không thấy tê cả da đầu, thần kinh lười biếng thường ngày lập tức căng như dây đàn – cảm giác hình như Cố Ngụy giận rồi.
Dù ánh mắt kia không mang theo biểu cảm cụ thể, nhưng khí lạnh toát ra từ người anh cứ như tia lửa từ chiếc bật lửa – “xẹt!” một tiếng, lan khắp phòng trong nháy mắt.
“Vậy, anh hỏi em, bây giờ đã mười một rưỡi rồi, không đi ngủ thì định làm gì hả, quý ngài Kỷ ?” – Giọng Cố Ngụy vẫn trong trẻo, nhưng hạ xuống thấp đến mức như đang thì thầm bên tai, khiến vành tai Kỷ Hướng Không lập tức đỏ ửng, nóng bừng như bị lửa đốt.
“Em… em luyện tập mà.” – Kỷ Hướng Không chỉ vào màn hình vẫn đang ở giao diện chính của game, không chút xấu hổ.
Trước khi Cố Ngụy nhìn đến mức xuyên thủng cậu, ánh mắt anh cuối cùng cũng chịu rời đi, nhìn thoáng qua màn hình, rồi lại quay về nhìn cậu, nghiêm túc nói:
“Hôm nay em đã ngồi trước máy tính gần năm tiếng rồi, nếu còn ngồi nữa... cái lưng em đó,”
Anh ngửa người ra sau, liếc xuống thắt lưng Kỷ Hướng Không, rồi uy hiếp lạnh lùng:
“Không sinh con được đâu.”
“...?!”
Ai ngờ được một bác sĩ tiêu hóa mà cũng dám thản nhiên nói mấy lời thế này?!
Kỷ Hướng Không đỏ bừng cả vành tai, trừng mắt nhìn Cố Ngụy, mặt không biểu cảm, như thể gió thổi không lay, mưa rơi không động – nhưng lòng thì gợn sóng cuộn trào như biển bão.
Anh ấy vừa nói cái gì cơ?!
Đến mức có thể nói mấy câu "rõ ràng là có ý đồ" rồi à?!
Trước đây mình chưa từng thấy Cố Ngụy thế này, nhưng mà, khoan đã — anh ấy nói mấy câu thế với mình?!
Không đứng đắn là trêu chọc, trêu chọc tức là có tình cảm, mà có tình cảm thì là thích mình!!
Cố Ngụy thì chẳng nghĩ gì sâu xa. Đối với bác sĩ như anh, mấy câu này đồng nghiệp nói với nhau suốt, không thấy có gì là quá đáng. Hơn nữa anh nói cũng đúng – lưng mà có vấn đề là chữa rất phiền, mà nếu muốn sinh con thì lưng lại quan trọng vô cùng. Thấy thằng nhóc này không nghe lời, anh đành lấy lý do này để đe dọa. Quả nhiên vừa nói xong, cậu ta liền ngoan như mèo. Anh nghĩ bụng: Đe dọa này có hiệu quả thật, sau có thể dùng tiếp.
Còn tâm lý của Kỷ Hướng Không lúc này, thì Cố Ngụy đâu có biết – trong lòng cậu giờ như pháo hoa nổ tung, tim đập liên hồi không dứt.
Cậu nghĩ, nếu anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, thì mình cũng nên nghe lời một chút.
Thế là, Kỷ Hướng Không ngoan ngoãn uống nốt ly sữa, rồi chịu khó đi ngủ.
Khi Cố Ngụy khép cửa phòng lại, trong đầu còn nghĩ: Chiêu này được đấy, mai lại dùng tiếp.
—
Nhưng ai ngờ mới có tám giờ sáng, Cố Ngụy đã lôi cậu dậy khỏi giường.
Kỷ Hướng Không vốn có tí “khó ở” mỗi khi mới tỉnh ngủ, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua Cố Ngụy đã “biểu hiện tình cảm”, còn vòng vo biểu đạt là thích mình, thì mấy cơn cáu ngủ nhè nhẹ trong lồng ngực cũng bị mật ngọt làm tan biến sạch.
“Ngủ sớm dậy sớm mới khỏe mạnh.” – Cố Ngụy đúng là tốn không ít sức mới kéo cậu dậy, ai mà ngờ thằng nhóc này ngủ không mặc áo chứ!
Kỷ Hướng Không vừa ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống tới eo, để lộ phần thân trên trần trụi.
So với Cố Ngụy thì vai cậu rộng hơn, trên người phủ một lớp cơ bắp mảnh nhẹ. Ánh sáng ban mai rọi xuyên qua rèm, bị chặn lại phần lớn, chỉ còn lại những tia sáng mờ nhạt dịu dàng, khiến thân trên cậu được bao phủ bởi sắc vàng ánh nhẹ như màu quả mơ chín.
Cố Ngụy chớp mắt, lập tức dời mắt khỏi người cậu một cách không dấu vết.
“Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh?” – Kỷ Hướng Không dụi đầu, ngáp liền mấy cái, cuối cùng mới lờ mờ mở mắt nhìn anh, còn chờ nốt vế sau chưa nói hết. Nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy, cậu bèn hỏi:
“Câu này còn nửa câu nữa mà nhỉ? Nói nốt đi, anh Cố của em?”
Có lẽ vì quá để tâm đến câu chưa nói hết, Kỷ Hướng Không hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt né tránh và sự lúng túng trên gương mặt Cố Ngụy.
“Cơm nguội hết rồi, mau dậy đi.” – Giọng Cố Ngụy đột nhiên cứng đờ, buông tay khỏi chăn, quay người bước nhanh ra khỏi phòng, quá mức mất tự nhiên đến mức đóng sầm cửa lại một tiếng "rầm", như đang nổi giận vậy.
Kỷ Hướng Không vốn vẫn còn ngái ngủ, bị tiếng động lớn ấy dọa cho tỉnh táo hẳn, ngơ ngác:
Sao tự dưng sáng sớm lại giận? Vì mình dậy chậm à?
Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên mà, cho người ta thích nghi tí có được không?
Cậu hơi tủi thân, lặng lẽ mặc đồ, trước khi mở cửa ra ngoài còn lẩm bẩm một câu:
“Làm bạn trai của Cố Ngụy thật sự rất khó mà.”