Bệnh viện Hoa Thanh nằm ở trung tâm thành phố, mà khu chung cư nơi Cố Ngụy sống thì cách trung tâm cũng không xa. Bình thường đi tàu điện ngầm tới lui chỉ mất khoảng ba mươi phút. Có điều Cố Ngụy thường xuyên tăng ca, tan làm muộn, có khi còn lỡ cả chuyến tàu cuối. Hơn nữa anh thích yên tĩnh, tính cách cũng nhẹ nhàng, chen tàu điện ngầm sao mà chen lại người ta được.

Chiếc BMW màu xám khiêm tốn lái vào khu chung cư. Dù nhìn ra được khu này đã có tuổi, nhưng người phụ trách chăm sóc cây xanh trong công viên nhỏ bên trong rõ ràng rất tận tâm — thậm chí còn được bảo dưỡng tốt hơn cả chị Lý, mẹ của Kỷ Hướng Không. Dù Kỷ Hướng Không chẳng mấy để tâm đến mẹ mình, nhưng chị Lý thì lại cực kỳ thích chưng diện. Lúc nào cũng phải ghé qua phòng con trai xoay một vòng, đợi Kỷ Hướng Không mặt lạnh giơ ngón tay cái lên khen một câu, lúc đó mới hớn hở chạy xuống bếp tìm ông Kỷ đang nấu ăn.

Xe dừng trong garage, cốp sau vừa mở ra, dây an toàn trên người Cố Ngụy còn chưa kịp tháo thì Kỷ Hướng Không đã nhanh nhẹn bước xuống và đóng cửa xe lại.

Đợi Cố Ngụy xuống xe thì Kỷ Hướng Không đã xách hai túi to đồ mua sắm trên tay. Thấy cậu đi tới, tưởng là định đưa cho mình một túi, anh giơ tay ra đón một cách tự nhiên. Ai ngờ Kỷ Hướng Không nhướng mày, ý bảo anh cứ đi trước.

"Đồ nặng đấy, cho anh một túi đi." Cố Ngụy không nghe lời, định lấy một túi từ tay cậu.

Kỷ Hướng Không giơ tay tránh, túi nhựa trắng sột soạt vang lên, không đưa cho anh, chỉ nói: "Đi thôi đi thôi, anh nấu cơm cho em, em xách đồ cho anh, hợp tình hợp lý."

“……”

Cố Ngụy thấy cậu kiên quyết thì không tranh nữa, cùng cậu đi thang máy lên lầu.

Chung cư và toà nhà đều là kiểu dáng bình thường, nhưng nhà của Cố Ngụy lại hoàn toàn khác biệt.

Cấu trúc trong nhà đơn giản mà thanh lịch, từ cửa đi vào là một hành lang ngắn, đi thêm mấy bước là đến phòng khách. Ghế sô pha phong cách cổ điển châu Âu nằm ngay giữa phòng, bên dưới trải một tấm thảm lông hình bầu dục, phía trước là bàn trà bằng ngọc trắng, trên bàn bày bộ ấm trà sứ trắng hoa lam. Bên cạnh là cửa sổ kính sát đất, rèm lụa thêu chỉ vàng buông một nửa, vén một nửa. Lúc này mặt trời đã lặn, trời dần sẫm màu, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào nhẹ nhàng.

Bất kể là cách ăn mặc hay bày biện trong nhà, phải nói rằng — gu thẩm mỹ của Cố Ngụy thật sự rất tốt.

“Rồi, đưa anh đi . Em ngồi nghỉ chút đi, điều khiển TV ở trên bàn trà, máy tính ở trong thư phòng, mật khẩu là sinh nhật của anh và em.” Cố Ngụy đón lấy hai túi to, định đi vào bếp, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại, ánh mắt mang ý cười: “Nhưng anh khuyên tốt nhất là đừng xem TV hay chơi máy tính.”

Kỷ Hướng Không hơi nhướng mày: “Vậy anh nói với em những cái đó làm gì?”

“Không phải em bị đau lưng sao? Các em thi đấu suốt ngày ngồi máy tính không nhúc nhích, như vậy không tốt cho khớp. Đừng nói là lưng, anh nhìn là vai với cổ em cũng sắp đau rồi.” Cố Ngụy sợ cậu không nghe lời, đặt túi xuống sàn, xoa nhẹ mái tóc của Kỷ Hướng Không, giống như đang xoa đầu một chú chó con, dịu dàng nói: “Ngoan nào, lên giường ngủ một lát đi. Anh thấy em vội về cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng. Một lát cơm chín, anh gọi.”

Tay Cố Ngụy không nóng, thậm chí còn hơi lạnh, đặt lên đầu Kỷ Hướng Không – người như cái lò sưởi – vừa nóng vừa ấm áp, thoải mái đến mức anh không nỡ rút tay lại. Vuốt thêm mấy cái nữa, anh mới xách túi đi vào bếp.

Kỷ Hướng Không không trả lời, nhưng cũng nghe lời. Không vào thư phòng, không đụng điều khiển TV, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của Cố Ngụy, nằm lên giường.

Cậu nhắm mắt nằm yên một lúc, rồi vén chăn mỏng chui vào, cuộn mình lại. Người bắt đầu hơi toát mồ hôi, trong mũi toàn là mùi hương của Cố Ngụy. Lúc này cậu mới thấy hài lòng, mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, chẳng bao lâu đã thở đều.

Cậu ngủ rất say, mơ hồ nghe thấy có người gọi, có bàn tay chạm vào vai cậu. Cậu chẳng nghĩ gì, giơ tay túm lấy cổ tay kia, kéo mạnh người đó vào trong lòng, theo bản năng hôn lên trán anh một cái, giọng khàn khàn mơ ngủ: “Đừng quậy, ngủ thêm chút nữa.”

Cảm giác được người trong lòng rõ ràng khựng lại. Qua chừng năm phút, đối phương mới vùng vẫy dữ dội.

Cố Ngụy rút một tay ra, bóp mũi Kỷ Hướng Không, ép cậu tỉnh. Sau đó anh bò ra khỏi lòng cậu, không nương tay lật chăn lên, tách mùi hương của mình ra khỏi người Kỷ Hướng Không, nói: “Tỉnh rồi thì dậy ăn cơm, để lâu nguội, ăn vào lại hại dạ dày.”

Kỷ Hướng Không như con mèo, lăn lộn trên nệm mềm, vươn vai, sờ sờ ngực mình đầy thỏa mãn, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Mùi thơm đồ ăn ngào ngạt khiến dạ dày Kỷ Hướng Không không nhịn được réo lên.

Cố Ngụy ngồi bên cạnh, tay cầm một bát sứ trắng, ngón tay trắng trẻo mảnh mai chẳng khác gì bát sứ, bóng mịn như ngọc. Trên đầu là chiếc đèn chùm thủy tinh to, ánh sáng vàng cam ấm áp phủ xuống, khiến Cố Ngụy trông như bước ra từ một bức tranh sơn dầu, không thật cho lắm.

“Sao đứng đực ra thế, chưa ngủ đủ à?” Cố Ngụy hất cằm về phía bàn cơm, “Đi rửa tay mau.”

Đến khi Kỷ Hướng Không thực sự ngồi vào bàn đối diện với Cố Ngụy, bắt đầu ăn bữa cơm nóng hổi này, bụng cậu đã đói cồn cào.

Cậu ăn chẳng được tao nhã như Cố Ngụy, lại còn đói quá, thành ra vùi đầu ăn chẳng buồn giữ hình tượng. Nhưng khổ nỗi cái mặt kia để ở đó, có ăn thế nào cũng không xấu nổi.

“Chậm thôi, nhai kỹ rồi hãy nuốt.” Cố Ngụy nhìn cậu, ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều, “Không ai giành với em cả.”

Dù nói vậy nhưng tay anh vẫn không ngừng gắp thức ăn vào bát cho cậu.

Đợi đến khi Kỷ Hướng Không ăn đủ rồi, Cố Ngụy mới bắt đầu ăn.

“Em bao lâu rồi chưa ăn cơm tử tế thế này?” Cố Ngụy cười hỏi.

Kỷ Hướng Không rút khăn giấy lau miệng, mặt không biểu cảm, cũng chẳng thấy ngượng, nói: “Không có thời gian, ăn hết được một ly mì gói đã là may mắn lắm rồi.”

Cố Ngụy nghe vậy thì thở dài, nuốt không vô nữa, nói: “Em thế này thì không chỉ lưng với cổ đâu, dạ dày sớm muộn gì cũng có vấn đề.”

Kỷ Hướng Không thấy anh nghiêm túc quá thì bật cười: “Không phải bác sĩ Cố là bác sĩ tiêu hóa sao? Em sợ gì chứ?”

Cố Ngụy nghe cậu nói vậy – coi sức khỏe mình như trò đùa – liền không cười nổi nữa. Ánh mắt vốn chứa tình cũng dần nhạt đi, nghiêm giọng nói: “Dù là chuyện gì cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra đùa. Ba mẹ cậu…”

Vốn định nói: Ba mẹ cậu cũng không nhắc nhở cậu à?

Nhưng nghĩ lại thì ba mẹ Kỷ Hướng Không đang ở nước ngoài, cũng không rảnh mà lo được cho cậu.

“Khi nào em có trận đấu tiếp theo?” Cố Ngụy bỗng đổi chủ đề.

“…Chắc khoảng hơn một tháng nữa. Gần đây cả đội đang tập luyện.” Kỷ Hướng Không nghĩ rồi đáp.

“Vậy thì một tháng này ở lại nhà anh đi. Anh trông chừng em ăn uống đàng hoàng, ba bữa mỗi ngày, bữa nào cũng phải ăn tử tế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play