Trong bệnh viện Hoa Thanh, bệnh nhân ra ra vào vào, người thì lấy số, người thì xếp hàng, nhốn nháo như cái chợ, ồn ào náo nhiệt.
Chỉ nghe thấy trong loa vang lên giọng nữ phát thanh tiêu chuẩn:
“Mời bệnh nhân số 148, Kỷ Hướng Không đến phòng khám số 5 khám bệnh. Mời bệnh nhân số 148...”
Lặp lại ba lần liên tục, cuối cùng cũng thấy một bóng người bắt chéo chân đứng dậy từ hàng ghế chờ. Trong tay cầm tờ phiếu khám, dáng người cao gầy thon dài, mặc một chiếc áo khoác bóng chày, quần thể thao rộng rãi, chân đi đôi AJ. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét, đến nỗi mấy ông bà cụ trong khu chờ khám cũng không nhịn được mà ngoái nhìn vài lần, thầm tặc lưỡi:
“Chà, cậu trai này đẹp trai thật đấy.”
Mà cậu trai đẹp đó chẳng dừng bước lấy một giây, vừa nhấc chân đã thẳng tiến vào phòng khám.
Cửa vừa mở, vị bác sĩ mặc blouse trắng sau bàn vẫn còn đang sắp xếp hồ sơ bệnh nhân trước, nghe thấy tiếng mở cửa thì cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ hỏi thẳng:
“Sao rồi? Không khỏe chỗ nào?”
Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi, khiến Kỷ Hướng Không đau cả đầu.
Cậu chàng đẹp trai như đã quá quen đường quen nẻo, kéo chiếc ghế xoay đến ngồi trước bàn, lười biếng nói:
“Bác sĩ Cố, em đau eo.”
Vị bác sĩ kia vẫn đang cúi đầu nghe thấy giọng này liền lập tức ngẩng lên. Chỉ thấy anh đeo kính, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, đuôi mắt hơi xếch, đôi mắt phượng ẩn sau tròng kính sáng mà sắc, nhìn thấy cậu trai đang ngồi trước mặt thì chỉ có thể thở dài bất lực, ngừng tay, khoanh tay trước ngực:
“Kỷ Hướng Không, sao em lại tới nữa? Đây là khoa tiêu hóa ngoại, đau eo thì nên tới khoa xương khớp, tiện thể ghé luôn khoa thần kinh kiểm tra xem dây thần kinh có bình thường không.”
“Chậc, bác sĩ Cố, anh nói chuyện thế chẳng phải là chửi em ngốc à?”
Kỷ Hướng Không xoay vai vươn cổ thư giãn, còn nháy mắt với anh.
Cố Ngụy liếc đồng hồ trên tay, chuẩn bị đuổi người:
“Đừng lãng phí thời gian của anh, còn bao nhiêu bệnh nhân xếp hàng kia kìa, không có việc gì thì ra ngoài.”
“Sao lại không có việc? Em nhớ anh, nên mới xếp hàng lấy số tới tìm.”
Kỷ Hướng Không đáp.
Nghe thế, mặt Cố Ngụy không hề có vẻ vui, trái lại còn nhướn mày, sắc mặt lạnh thêm mấy phần:
“Em coi bệnh viện là vườn bách thú hay coi tôi là khỉ vậy? Còn bỏ tiền xếp hàng tới xem tôi? Đi đi đi, ra ngoài đứng, thi đấu xong rồi hả?”
Kỷ Hướng Không đứng dậy, vươn vai lắc eo một chút, gật đầu:
“Xong rồi. Anh không muốn hỏi em kết quả à?”
Cố Ngụy bất đắc dĩ hỏi:
“Sao rồi?”
“Thắng rồi, vô địch luôn.”
Kỷ Hướng Không đắc ý, còn chớp chớp mắt với Cố Ngụy.
Thấy cậu không có vẻ gì là định rời đi, Cố Ngụy lại nhìn đồng hồ lần nữa, đứng dậy đuổi người. Nhưng tay vừa chạm vào lưng gầy của Kỷ Hướng Không, liền nhíu mày:
“Thi đấu mấy ngày vừa rồi lại toàn ăn mì gói, đồ ăn vặt đúng không? Không ăn uống tử tế gì cả, người vốn đã không có bao nhiêu thịt, giờ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.”
Ai ngờ Kỷ Hướng Không càng được nước lấn tới, nắm lấy cổ tay anh, xoay người kéo Cố Ngụy vào lòng.
Tuy Cố Ngụy lớn tuổi hơn, nhưng chiều cao lại không bằng cậu, hơi thấp hơn một chút. Bị kéo vào lòng khiến anh sững người, chỉ ngẩng đầu nhìn Kỷ Hướng Không. Đôi mắt đen nhánh sau kính, sáng lấp lánh như hồ nước trong veo.
“Thật sự rất nhớ anh, nhớ đến mức không nuốt nổi cơm. Vừa thi xong là bay thẳng về đây trong đêm. Vậy mà anh còn lạnh nhạt với em như thế. Bác sĩ Cố, anh thật tàn nhẫn mà~”
Kỷ Hướng Không vừa ấm ức vừa muốn cúi đầu hôn anh.
Cố Ngụy lập tức hoàn hồn, dùng sức đẩy cậu ra, chỉnh lại áo blouse trắng bị vò nhăn, sửa lại mắt kính, rồi nói:
“Ra ngoài đợi anh. Sắp tan ca rồi, lát nữa đưa em về, trên đường ghé mua ít đồ ăn.”
Thấy âm mưu thành công, Kỷ Hướng Không lập tức nở nụ cười rực rỡ, nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Cậu vừa ngồi xuống chưa bao lâu, thấy còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ tan ca của Cố Ngụy, liền lấy điện thoại ra chơi một ván Vương Giả Vinh Diệu. Ai ngờ vừa vào trận chưa được bao lâu, đã nghe thấy phía sau có tiếng hai cô gái.
“Cậu sao vậy?” Một cô hỏi.
“Dạ dày hơi khó chịu, chắc ăn nhiều quá, còn cậu?”
— “Tớ cũng thế.”
Nghe đến đây, Kỷ Hướng Không không nhịn được cười khẩy, mặt đầy vẻ "vô ngữ", nghĩ thầm:
“Ăn no quá mà cũng đi khám?”
“Cậu đăng ký khám bác sĩ nào?”
— “Cố Ngụy, bác sĩ Cố, còn cậu?”
— “Tớ cũng thế...”
Nghe thấy tên Cố Ngụy, đầu óc Kỷ Hướng Không lập tức thoát khỏi trò chơi, mặc kệ tướng của mình có chết hay bị report, quay đầu lắng nghe hai cô gái trò chuyện.
Hỏi chứ Kỷ Hướng Không từ bao giờ lại phải đi nghe lén người khác nói chuyện? Còn là con gái?
“Ôi~ chị em à, cậu đến để nhìn bác sĩ Cố đúng không?”
Hai cô gái nhỏ giọng dần, khiến Kỷ Hướng Không không tự giác mà ngả người ra sau.
“Đúng đúng đúng, cậu cũng vậy đúng không?”
Nói đến đây, hai cô gái đột nhiên bật cười, giống như gặp được tri kỷ, nói chuyện không dứt.
“Bác sĩ Cố thật sự đẹp trai quá đi mất!”
“Đúng đúng! Mà còn dịu dàng nữa, mỗi lần anh ấy dặn tớ chú ý sức khỏe là tớ muốn nhào tới ôm ảnh luôn á!”
“Đỉnh thật sự! Mà nghe đâu ảnh còn độc thân đó, tớ tính đến nhiều thêm vài lần, biết đâu...”
“Không có biết đâu gì hết, gặp thêm mấy lần cũng vô ích.”
Kỷ Hướng Không ngắt lời, chẳng buồn quan tâm tới game nữa, bị report cũng mặc, trực tiếp thoát ra khỏi ứng dụng, quay người lại nhìn hai cô gái.
Hai cô gái mê trai đang nhìn cậu ngơ ngác. Cậu đúng là không dịu dàng kiểu bác sĩ Cố, nhưng lại mang nét ngang tàng đẹp trai kiểu khác.
“Hả... gì cơ?”
Hai cô chưa nghe rõ câu Kỷ Hướng Không nói, liền hỏi lại.
Kỷ Hướng Không nhếch mép cười:
“Tôi nói là, các cô không có cơ hội đâu, vì Cố Ngụy, bác sĩ Cố ấy, đã có người yêu rồi.”
Nói xong liền quay lại chơi game tiếp, khóe miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, như có như không mà cong lên thành một dấu ngoặc đơn. Trong lòng nghĩ thầm:
“Mà người đó, chính là đang ngồi trước mặt các cô đây.”