Khi Lâm Uyên một lần nữa lấy lại được ý thức thì cả người đã mệt rã rời.

Một luồng ánh sáng trắng chói lóa từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, khiến cậu không tài nào mở mắt ra được.

Không chỉ không mở được mắt, giờ phút này tay chân cậu đều bị trói chặt, miệng thì bị nhét giẻ.

Cả người bị buộc cứng ngắc vào một chiếc ghế.

Bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.

“Đám thuộc hạ của cậu đúng là lũ phế vật, canh chừng lâu như vậy mà vẫn không tóm được. Cuối cùng lại để tôi đích thân mang người về!”

Chính là giọng nói văn nhã của gã đàn ông lúc nãy dẫn cậu tới.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên mà vòng quanh cậu đi một vòng.

Một giọng nam khác, thô ráp hơn, nghe vào còn có vẻ rất khoái chí: “Không tồi, Thuần Âm chi thể, đúng là tài liệu luyện quỷ hảo hạng!”

“Đại sư, bao giờ bắt đầu luyện? Tôi chờ không nổi nữa rồi!”

“Đêm nay giờ Dậu chính là giờ tốt. Giờ Dậu vừa tới thì tôi sẽ lập đàn làm pháp!”

Đầu óc Lâm Uyên như bị sét đánh.

Sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cậu bị người ta ám toán!

Quả thật cậu mang bát tự thuần âm, không ngờ lại bị tà tu theo dõi từ lâu!

Cậu càng không ngờ được, giữa ban ngày ban mặt, ngay trong thành phố đông đúc mà lại có thể dễ dàng bị bắt cóc như vậy.

Cũng trách bản thân, hoàn toàn không cảnh giác chút nào.

Cậu giãy giụa thử thoát ra.

Nhưng vô ích.

Cậu thử cử động ngón tay.

Cũng may, ngón tay vẫn còn linh hoạt.

“Ồ, tiểu soái ca tỉnh rồi!”

Là giọng của gã đàn ông văn nhã kia.

Miệng bị nhét giẻ, cậu chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư” nghẹn ngào.

Gã đàn ông đưa tay hất cái đèn dây tóc chói chang trên đỉnh đầu sang một bên.

Ánh sáng dịu xuống đôi chút.

Lâm Uyên chớp mạnh mắt vài cái, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Nơi này trông giống một tầng hầm ngầm.

Không gian trống trải, góc tường có vài kệ rượu. Âm u, ẩm thấp, không hề có cửa sổ.

Đứng trước mặt cậu, ngoài gã văn nhã buôn người thì còn có một gã trung niên hơn năm mươi tuổi để râu dê.

“Ư ư ——” Lâm Uyên cố phát ra âm thanh.

Gã văn nhã đưa tay tháo miếng giẻ nhét trong miệng cậu ra.

“Các người muốn làm gì?” Cậu hét lên, “Thả tôi ra! Nghe thấy không, cởi trói ngay!”

Gã đàn ông hừ một tiếng, đưa tay sờ mặt cậu.

“Tiểu bảo bối, đừng la nữa. Cậu kêu nữa thì tôi đau lòng đó! Gương mặt đẹp thế này, tôi còn chẳng nỡ giết đâu!”

Gã vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ.

“Đại sư, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ Dậu. Tôi có thể nếm thử cậu ta trước không?”

Gã râu dê lập tức lắc đầu: “Không được! Ba canh giờ trước khi lập đàn không được để cậu ta dính tà khí!”

Gã văn nhã lắc đầu, vẻ mặt tiếc rẻ: “Đáng tiếc thật, đẹp thế này mà lại bị cái tên Thẩm Yến Chu khốn nạn kia chạm tay trước!”

“Nếu tối qua tôi mà bắt được cậu ta rồi mang về, thì giờ tôi đã biết cái mùi vị khiến một tên không có thất tình lục dục như Thẩm Yến Chu cũng phải động tâm là gì!”

Vừa nghe thấy tên Thẩm Yến Chu thì đầu óc Lâm Uyên bỗng trở nên hỗn loạn.

Không ngờ mấy kẻ này lại có liên quan tới Thẩm Yến Chu.

Cậu bỗng ý thức được một chuyện: “Tối qua, là các người hạ âm độc tôi?”

Gã râu dê gật đầu: “Không sai. Ban đầu định để cậu phát độc mà chết, như vậy hồn phách còn nguyên vẹn, dễ thu hơn. Không ngờ cậu lại tự mình giải được độc!”

Lâm Uyên nhìn chằm chằm hai kẻ trước mặt, rồi tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Đồ khốn nạn, làm chuyện thương thiên hại lý như vậy mà không sợ gặp báo ứng à?”

Gã văn nhã không giận mà còn cười: “Tiểu bảo bối còn nóng tính nữa kìa! Sắp chết tới nơi rồi, cứ mắng đi, mắng hết ra đi!”

Lâm Uyên mím môi, không nói nữa.

Cậu âm thầm bấm tay niệm chú, kết ấn, gọi về mấy hồn ma vất vưởng quanh đây.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp, một luồng gió lạnh thổi qua.

Ngay giây tiếp theo, cơ thể gã văn nhã bỗng khựng lại.

“A!” Gã hét lên một tiếng.

Gã râu dê cũng bị thứ gì đó va phải mà suýt nữa ngã nhào.

Nhưng gã vốn đạo hạnh cao, lập tức nhận ra có thứ không sạch sẽ đến phá rối.

Gã lập tức rút thanh kiếm pháp ra, miệng lẩm bẩm, rồi cắt ngón tay nhỏ máu lên lưỡi kiếm.

Vung kiếm thành vòng, chém vào không khí.

Chỉ một lát sau, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Lâm Uyên choáng váng.

Cậu đã đánh giá thấp việc gã râu dê biết pháp thuật quả đúng là chi tiết chí mạng.

Gã râu dê thu kiếm về, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu.

“Thằng nhóc, đám quỷ vừa rồi không lý gì tự dưng xuất hiện, là do cậu gọi đến đúng không?”

Lâm Uyên nghiến răng: “Phải, thì sao nào?”

Cậu nói xong, lại bắt đầu kết ấn lần nữa.

Một đợt không được thì thêm một đợt!

Gã văn nhã nổi giận, túm một cây gậy bóng chày từ góc phòng, nhắm lưng cậu mà phang mạnh xuống.

“Thằng khốn nạn! Dám chơi ám chiêu với ông mày!”

Lâm Uyên lập tức đau đến run rẩy cả người.

Cậu cắn chặt môi, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn gã đàn ông.

Gã nheo mắt cười khẩy: “Xương cốt cũng cứng đấy nhỉ! Để tao xem cứng tới đâu!”

Gã nói xong thì lại giơ gậy lên, phang thẳng vào bụng cậu.

Một lần, rồi hai lần.

“Phụt ——” một ngụm máu tươi phun ra.

Lâm Uyên cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong người như vỡ toang hết cả.

Cậu nghiến răng, mặc cho máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.

Đôi mắt đỏ ngầu, nhưng tuyệt nhiên không rên lên một tiếng.

"Thằng nhóc này rất cứng đầu a!" Người đàn ông hét lên, giơ cao cây gậy bóng chày mà chuẩn bị tiếp tục dạy dỗ.

Đúng lúc này, "Phanh!" một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa nơi xa bị ai đó đá văng ra.

Ngay sau đó, một bóng đen cao lớn đĩnh đạc mang theo luồng gió lao vào.

Chưa kịp để người đàn ông nhìn rõ thì người kia đã tung một cú đá thật mạnh.

Người đàn ông hét thảm một tiếng, cả người lẫn cây gậy trong tay đều bị đá bay ra ngoài.

Khi Lâm Uyên nhìn rõ Thẩm Yến Chu, không hiểu sao, những giọt nước mắt vẫn kìm nén trong hốc mắt lập tức lăn dài xuống má.

Ánh mắt Thẩm Yến Chu lướt qua cậu, rồi nhìn xuống mặt đất loang lổ máu, đôi lông mày khẽ nhíu chặt lại.

Lúc này, năm sáu vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng cũng xông vào.

Chỉ trong chớp mắt đã dễ dàng chế ngự tên râu dê bên cạnh.

Thẩm Yến Chu chậm rãi bước đến góc tường, cúi đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cuộn tròn dưới đất.

Gương mặt góc cạnh tuấn tú lúc này phủ đầy sự phẫn nộ và sát ý.

"Thẩm Yến Huy, người của tôi mà cậu cũng dám động đến?" Giọng anh lạnh như băng, từng chữ rít qua kẽ răng.

Thẩm Yến Huy nằm dưới đất lúc này đã sợ đến choáng váng.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ Thẩm Yến Chu lại nhanh như vậy tìm được tới đây, còn vừa đúng lúc bắt được hắn.

"Yến Chu... cậu... cậu nghe tôi giải thích..." Sắc mặt hắn tái nhợt, tựa như đã ngửi thấy mùi vị của cái chết đang tới gần.

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì chiếc giày da đen không dính một hạt bụi của Thẩm Yến Chu đã đá thẳng vào bụng hắn.

Rồi cú thứ hai, cú thứ ba…

“A ——”

“Áaaaaa ——”

“Cứu mạng ——”

Tiếng hét đau đớn tận tâm can vang lên không ngớt.

Rất nhanh sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa, vì hắn đã ngất xỉu.

Thẩm Yến Chu cố gắng đè nén cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực mà ngừng tay.

Anh xoay người bước đến trước mặt Lâm Uyên.

Giờ phút này Lâm Uyên, cơ thể gầy gò đang run lẩy bẩy.

Cậu khẽ mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể thốt nên lời.

Thẩm Yến Chu cũng không nói gì, gương mặt tuấn tú lạnh như sương đóng băng.

Anh đưa tay về phía một vệ sĩ, người kia lập tức dâng lên một con dao găm sắc bén.

Thẩm Yến Chu cúi người mà cắt đứt dây thừng trói trên người Lâm Uyên.

Dây trói nơi mắt cá chân bị buộc quá chặt, sợi thừng thô ráp đã cắt sâu vào da thịt.

Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận cắt từng vòng dây rồi nhẹ nhàng tháo khỏi mắt cá chân cậu.

Dù vậy, cơn đau vẫn không thể tránh khỏi.

Chân Lâm Uyên khẽ run lên.

Thẩm Yến Chu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt cậu: “Tôi làm đau em à?”

Nước mắt trên mặt Lâm Uyên vẫn chưa khô, lấm tấm như mưa trên hoa lê, khóe miệng còn vết máu đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà xót xa.

Cậu không trả lời.

Thẩm Yến Chu không hỏi nữa, một tay bế bổng cậu lên.

Lâm Uyên không phản kháng.

Cậu bị trói không biết đã bao lâu, máu lưu thông kém, lại bị đánh bằng gậy ba khúc. Giờ phút này cả người mềm nhũn nên động đậy chút thôi cũng khó khăn.

Điều quan trọng nhất là... cậu cảm thấy vòng tay của Thẩm Yến Chu rất ấm áp.

Hơn nữa kỳ lạ là lại khiến cậu thấy an toàn.

Thẩm Yến Chu ôm cậu bước nhanh về phía cửa.

Đồng thời ra lệnh: “Mang hai đứa nó đi, nhốt lại, tra khảo đến chết cho tôi!”

“Rõ!”

Bước lên cầu thang đá cẩm thạch tối om, Thẩm Yến Chu cúi đầu nhìn thoáng người trong ngực.

Gương mặt nhỏ tái nhợt, nước mắt lấm lem, cằm dính máu, nhìn đỏ ửng như nhuộm mực.

Mái tóc vốn gọn gàng nay rối tung.

Đôi mắt khẽ nhắm lại, cả người giống như chú cún nhỏ chỉ còn thoi thóp thở. Mềm nhũn, đáng thương, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm chặt hơn.

Gương mặt Thẩm Yến Chu vẫn u ám, giọng nói lạnh như băng vang lên:

“Lâm Uyên à, em cũng được lắm! Đêm nay, nợ mới nợ cũ, chúng ta cùng nhau tính cho rõ ràng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play