Lâm Uyên bật cười: “Cụ ơi, trên gáy ông có hai vệt đỏ hồng nên người ta chỉ cần nhìn là đoán ra được thôi!”

Cụ ông sờ sờ cổ mình, lúc này mới nhớ ra hôm qua vừa nặn mụn lửa nên chắc chắn còn để lại vết đỏ. Vị trí đó gần cổ áo, có thể che được nhưng không kỹ lắm.

Lâm Uyên chỉ vào người dân nhiệt tình kia, hàng lông mày thanh tú hơi nhướn lên: “Cậu là đồng bọn của hắn đúng không?”

Người dân nhiệt tình lập tức nghẹn họng, mặt đỏ lên.

Trương Thiết Miệng giận đến đập bàn: “Thằng nhóc! Cậu nói linh tinh gì thế hả?”

Lâm Uyên cười nhếch mép: “Đại sư, tuy rằng ông cũng già rồi, nhưng tôi thấy đúng là sống uổng phí!”

“Sư phụ ông không dạy ông đạo lý làm người trước khi học nghề à?”

“Ông nhìn cụ đây đi, nhìn giống người có tiền không? Gạt tiền người nghèo mà ông không thấy lương tâm đau à?”

“Hay là… lương tâm ông bị chó gặm rồi?”

Một tràng mắng làm Trương Thiết Miệng trợn trắng mắt, tức đến không nói nên lời.

“Cậu, cậu…”

Lâm Uyên cười mỉm: “Tôi làm sao? Tôi cho ông xem thế nào mới là bói toán thật sự!”

Cậu nói rồi quay sang cụ ông: “Cụ à, ông cho tôi sinh thần bát tự của cháu gái đi để tôi tính cho một quẻ.”

Cụ ông nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đọc ngày giờ sinh của đứa cháu gái.

Lâm Uyên từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, đổ ra sáu đồng Ngũ Đế tiền vào lòng bàn tay.

Ngón tay khép lại, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó vung tay rải mấy đồng tiền lên bàn Trương Thiết Miệng.

Cậu chăm chú quan sát sáu đồng tiền, rồi nhẹ giọng đọc:

“Ly quẻ, phạm sáu hướng. Tị hợi nước lửa tương hướng.”

“Quẻ tượng hiện hư doanh, ý nghĩ xằng bậy hút thọ linh. Thiên đạo há dung loạn, quả báo tự đánh giá minh.”

Ngẩng đầu lên, cậu hỏi: “Cụ à, cháu gái ông một tháng trước có tiếp xúc với người sắp chết không?”

Cụ ông nhíu mày: “Người sắp chết? Hình như không có. Con bé mới hai tuổi, bình thường chỉ có tôi với bà nhà bế đi phơi nắng…”

Trương Thiết Miệng hừ lạnh: “Thằng nhóc, đừng bày đặt nói chuyện thần bí! Người ta nói không có rồi thì cậu còn nói cái gì?”

Lâm Uyên nhướn mày: “Ông im đi!”

Trương Thiết Miệng: “Cậu!”

Đúng lúc đó, cụ ông đột nhiên vỗ trán: “À à, tôi nhớ rồi! Nửa tháng trước, chúng tôi đưa cháu gái tới thăm cô tôi một chuyến!”

Cụ ông kể lại, em gái ông ta trước đó bệnh nặng nên khoảng hai tuần trước bất ngờ gọi điện bảo muốn gặp cháu gái một lần, nên hai vợ chồng liền dẫn bé đến nhà em gái mình.

“Cậu nhóc, sao cậu lại hỏi vậy?” Lão nhân ngạc nhiên.

Lâm Uyên gật đầu: “Vậy… cô kia chắc có tặng gì cho cháu gái ông nhỉ? Ví dụ như vòng tay hay khóa trường mệnh?”

Cụ ông lập tức gật đầu: “Đúng đúng! Nó có tặng một cái vòng tay đỏ, nói là dây bình an  bảo đeo mỗi ngày!”

“Cậu nhóc, cậu, cả chuyện đó cũng đoán ra được sao?!”

Lúc này, những người xung quanh đều nhìn Lâm Uyên bằng ánh mắt ngạc nhiên và thán phục.

Trương Thiết Miệng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt chứa đầy địch ý mà cũng không nhịn được đánh giá lại cậu.

Lâm Uyên điềm đạm nói: “Cái này thật ra không phải đoán, chỉ là suy ra. Bởi vì thủ đoạn độ thọ thường chỉ có vài loại như thế.”

Từ “độ thọ” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều chấn động.

“Cái gì? Độ thọ?” Lão nhân trợn tròn mắt, “Là sao chứ?”

Lâm Uyên giải thích: “Cô kia của cháu bé thân thể không tốt, cho nên muốn tìm người độ thọ.”

Vừa nghe đến đó, cụ ông run rẩy không thôi.

Lâm Uyên tiếp tục: “Hôm các ông đưa bé đến nhà cô ấy thì bà ấy nhất định đã lấy gì đó từ bé chẳng hạn là tóc, móng tay hoặc thứ gì đó.”

“Sợi chỉ đỏ kia buộc ở tay bé, rồi nhờ người làm phép. Như vậy là có thể đạt được mục đích chuyển dương thọ.”

Cụ ông nghe đến choáng váng cả đầu.

Trương Thiết Miệng hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy: “Tôi thấy, cậu mới là đồ giả danh lừa đảo ấy!”

“Cậu nói một hồi như vậy, toàn là ba hoa chích chòe mà chẳng có tí bằng chứng nào cả!”

Lâm Uyên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, liếc Trương Thiết Miệng một cái: “Bằng chứng dễ mà. Hay là, mình cá cược đi?”

“Nếu tôi không đưa ra được bằng chứng thì tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông. Còn nếu tôi đưa ra được thì ông dẹp cái sạp này, tự mình biến đi. Có dám cược không?”

Trương Thiết Miệng cắn răng ken két.

Hắn hành nghề bịp bợm giang hồ mấy chục năm, chưa bao giờ bị dồn đến đường cùng như hôm nay.

Người xung quanh bu lại coi ngày càng đông, nếu giờ hắn bị doạ không dám ứng chiến, thì thanh danh mấy chục năm cũng toi đời trong một buổi sáng.

Còn đừng mơ ở đây dựng sạp kiếm ăn nữa.

Huống hồ, hắn tin chắc là đối phương không thể nào đưa ra được bằng chứng. Chuyện kiểu như này, mơ hồ kỳ quái, lấy đâu ra bằng chứng chứ!

"Được, tôi cược với cậu!" Trương Thiết Miệng quát lớn: “Bằng chứng đâu? Đưa ra đây coi!”

Khóe môi Lâm Uyên cong cong, trong mắt ánh lên tia giảo hoạt.

Cậu mở miệng, ung dung chậm rãi nói:

“Cơ thể vị cô của đứa bé kia, bây giờ nhất định là khá hơn lúc trước nhiều rồi. Còn cái sợi chỉ đỏ buộc tay thì chắc chắn cũng tươi hơn khi mới mang. Đây chính là bằng chứng!”

Cậu vừa dứt lời, liền nhìn về phía lão nhân.

Ánh mắt cụ ông tràn đầy kinh ngạc không thể giấu nổi: “Sợi chỉ đó, đúng là càng ngày càng đỏ! Bà nhà tôi còn bảo chuyện đó kỳ lạ lắm!”

“Em gái tôi bệnh cũng đúng là đỡ rồi, bệnh viện nói không cứu nổi, thế mà mấy ngày nay lại có thể xuống giường đi lại!”

Xung quanh lập tức râm ran bàn tán.

“Cái cô của đứa bé này độc ác thật!”

“Cháu ruột của mình mà cũng ra tay được à!”

Mặt cụ ông tái nhợt, môi hơi run: “Đó là em gái ruột của tôi, là cô ruột của đứa bé! Cô ấy, sao lại có thể…”

Lâm Uyên gật gù: “Lòng người khó đoán. Về nhà gỡ sợi tơ hồng kia xuống rồi tìm một vị đại sư xem lại một quẻ, thì đứa bé sẽ không sao nữa.”

Cụ ông liên tục cảm ơn, định dúi cả xấp tiền trong tay cho Lâm Uyên.

Cậu chỉ rút một tờ ra.

“Vậy là đủ rồi.”

Tuy rằng đang thiếu tiền, nhưng ông lão này cũng khổ sở chẳng kém.

Lâm Uyên nhìn sang Trương Thiết Miệng.

“Đại sư à, đã cược là phải chịu thua, để lại sạp rồi thì ông đi đi!”

Khuôn mặt béo của Trương Thiết Miệng lúc đỏ lúc trắng.

Khoé miệng hắn co quắp.

Vung tay áo, túm lấy cái cờ hiệu rồi bỏ đi.

Người xem vây quanh xôn xao giơ ngón cái với Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhìn cái sạp mới giành được bằng thực lực, khoé môi nở nụ cười.

Đột nhiên cậu cảm thấy đói bụng nên chuẩn bị đi mua chút đồ ăn lót dạ rồi tiếp tục mở hàng.

Lúc này, một người đàn ông đi tới.

Nhìn qua chừng chưa đến ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, da trắng, nho nhã, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

"Người anh em, vừa rồi coi cậu xem bói linh lắm ha?"  Người đàn ông cười nói, giọng điềm đạm.

Lâm Uyên cũng cười, gật đầu: “Ừ, linh lắm luôn! Tiên sinh, muốn xem một quẻ không?”

Người đàn ông: “Chuyện là vầy, ông cụ nhà tôi dạo gần đây sức khoẻ không tốt, muốn tìm cao nhân coi giúp.”

“Nhưng ông cụ đi lại bất tiện, nên muốn mời về nhà xem.”

Lâm Uyên: “Không cần phiền vậy đâu, chỉ cần nói ngày sinh tháng đẻ là tôi coi được rồi.”

Người đàn ông xoa cằm: “Ông cụ nói, ngoài đoán mệnh thì còn muốn coi vài chuyện khác nữa.”

Lâm Uyên gật đầu.

Đoán mệnh thì chỉ cần báo ngày sinh là được.

Nhưng nếu muốn coi mấy chuyện khác thì gặp mặt sẽ chuẩn hơn.

Cậu nhìn ra người này từ ăn mặc cũng đoán được là khách sộp.

Cậu đứng lên: “Quẻ này phí bao nhiêu vậy?”

Người đàn ông: “Ông cụ nói là chỉ cần coi chuẩn, bao nhiêu cũng được.”

Lâm Uyên cười, mắt cong cong: “Được! Vậy mình đi thôi!”

Người đàn ông cũng cười rồi dẫn cậu tới một chiếc xe màu đen đậu gần đó.

Lâm Uyên ngồi vào ghế phụ cạnh ghế lái.

Xe nổ máy, lăn bánh chạy đi.

Người đàn ông từ trong hộp lấy ra một chai nước trái cây đưa qua:

“Người anh em, khát rồi ha nên là uống miếng cho mát.”

Lâm Uyên đúng là khát thật.

Cậu cầm lấy, cảm ơn một tiếng rồi mở nắp ra uống một hơi hơn nửa chai.

Bụng có gì lót vào nên cậu thấy dễ chịu hơn một chút.

Mà thoải mái rồi thì lại thấy buồn ngủ.

Cậu tựa đầu vào ghế, mí mắt khẽ khép lại.

Người đàn ông quay sang nhìn cậu, khoé miệng cong lên. Hắn dịu dàng nói:

“Mệt rồi à? Vậy ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi.”

Lâm Uyên lờ mờ gật gật đầu, ý thức dần dần chìm vào bóng tối…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play