Lâm Uyên lại lần nữa tỉnh lại, đã nằm trong phòng bệnh trắng toát của bệnh viện.
Trên tay là kim truyền dịch, chất lỏng lặng lẽ chảy xuống qua ống nhỏ giọt.
Đối diện, trên chiếc ghế dài là Thẩm Yến Chu hai chân vắt chéo, dáng ngồi có phần lười biếng. Nhưng đôi mắt đào hoa đang chăm chú nhìn cậu kia lại lộ ra chút gì đó âm u.
Thấy cậu mở mắt thì Thẩm Yến Chu đứng dậy mà đi tới gần.
Lâm Uyên theo bản năng co người lại gần vách tường.
Đầu vai va phải mặt tường cứng đến mức kêu bịch một tiếng.
Cậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến Chu, ánh mắt tràn đầy địch ý.
Tuy rằng đúng là anh đã cứu cậu khỏi hai tên khốn kia, nhưng cậu có phải cảm ơn anh sao?
Anh cứu cậu, chẳng qua là vì còn chưa chơi chán mà thôi.
Trong mắt anh, cậu chỉ là một món đồ chơi mới mẻ.
Thẩm Yến Chu đi tới mép giường, đôi mắt lạnh điềm nhiên nhìn xuống cậu
“Sợ đến mức này rồi?”
"Sợ tôi, mà vẫn không chịu nghe lời? Không những bỏ trốn mà còn suýt nữa tự tìm đường chết?" Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt đảo một vòng trên gương mặt cậu.
Sắc mặt Lâm Uyên vẫn còn tái nhợt, môi cậu cũng nhạt đi thấy rõ.
Trong lòng Thẩm Yến Chu tính toán, giờ phút này đứa nhóc mềm mại dễ vỡ như vậy, không biết có thể chịu nổi cường độ trừng phạt cỡ nào.
"Nhận sai." Anh lạnh giọng ra lệnh.
Khóe môi Lâm Uyên căng thẳng, đôi mắt phượng dài dài bắt đầu ngân ngấn nước.
"Em sai chỗ nào?" Cậu lên tiếng, giọng yếu ớt vô lực, mang theo uất ức thật sâu.
“Anh giam giữ tôi mà lại không cho tôi trốn à? Thẩm Yến Chu, anh có biết giam người là phạm pháp không?”
Ánh mắt Thẩm Yến Chu hơi nheo lại, giọng chậm rãi: “Ở đế đô, tôi chính là pháp luật.”
Lâm Uyên mím chặt môi, trong mắt bốc lên lửa giận.
Nhưng giọng cậu mềm như mèo hờn dỗi: “Đồ điên! Thẩm Yến Chu, anh đúng là đồ điên mười phần!”
Thẩm Yến Chu nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại của cậu, theo bản năng hơi nghiêng người.
Anh cảm thấy nếu giờ mà cúi xuống hôn cho một trận, chắc chắn sẽ khiến môi cậu thêm phần hồng hào.
Anh vươn tay, một phát giữ chặt cổ tay cậu, ép xuống hai bên đầu.
“Lâm Uyên, em cứng miệng lắm. Không sao, hôn nhiều sẽ mềm ra thôi.”
Nói rồi, anh cúi người, bá đạo đè xuống môi cậu.
Lâm Uyên lập tức hoảng loạn, cố gắng giãy giụa, nhưng hai tay đều bị cột chặt, hoàn toàn không động đậy nổi.
"Ưm ưm ——" những tiếng rên nhỏ vụn lẫn lộn giữa môi răng tràn ra.
Nụ hôn của Thẩm Yến Chu lần này hoàn toàn khác với buổi sáng trong hội sở, chẳng có chút dịu dàng nào, toàn bộ đều là xâm chiếm và trừng phạt.
Anh cắn nhẹ đầu lưỡi và môi dưới của cậu, cướp đi gần như toàn bộ hơi thở.
Lâm Uyên cứ thế bị giữ chặt, đến mức không thở nổi.
Cuối cùng, Thẩm Yến Chu buông ra.
Lâm Uyên thở dốc từng hơi lớn, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đỏ bừng lên vì nghẹt thở.
“Đồ chó điên! Thẩm Yến Chu, tôi còn đang truyền dịch đó! Anh bắt nạt người bệnh thế à, anh còn có nhân tính không vậy?”
Thẩm Yến Chu khẽ cười một tiếng: “Tay em đang bị cố định bằng nẹp truyền dịch nên không giãy được đâu.”
Lâm Uyên quay đầu nhìn tay mình đang truyền dịch, quả nhiên bị gắn chặt vào bảng cố định chuyên dụng.
Rõ ràng, tên chó điên này đã có mưu tính từ sớm, định sẵn là sẽ bắt nạt cậu ở đây mà còn sợ cậu giãy mạnh làm rơi kim truyền.
Ánh mắt Thẩm Yến Chu lại dừng trên môi cậu, quả nhiên đã hồng hơn lúc nãy một chút.
Anh cúi sát bên tai cậu, giọng nói khẽ khàng: “Lâm Uyên, em đúng là thiếu dạy dỗ. Có khi, em sinh ra là để anh chà đạp.”
"Nghỉ hai phút, rồi tiếp." Vừa nói xong, anh lại lặp lại hành động vừa rồi.
Lâm Uyên lại lần nữa bị đè xuống, bị cưỡng ép hôn.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở, Lục Hoài Viễn bước vào.
Vừa thấy cảnh tượng hương diễm trong phòng bệnh mà lập tức đỏ mặt tía tai.
Vội xoay người: “À, tôi đến kiểm tra tình hình bệnh nhân!”
Hắn ta cầm sổ y bạ, cúi đầu, lật tới lật lui một cách lung tung.
Quả nhiên khi người ta ngại ngùng thì trông sẽ rất bận rộn.
Thẩm Yến Chu thả lỏng, buông Lâm Uyên ra.
Màn trừng phạt nho nhỏ này cũng đủ khiến cậu không dám ngang bướng nữa.
Thẩm Yến Chu chỉnh lại cổ áo.
“Hoài Viễn, cậu kiểm tra đi.” Anh nói, rồi bước sang một bên.
“Ừm.” Lục Hoài Viễn từ tốn bước đến trước giường bệnh.
Ám thì thầm trong bụng.
Vị tiểu thiếu gia này đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay, khiến người ta chẳng thể yên tâm nổi.
Ngày nào cũng thế, không bị thương chỗ này thì cũng bị thương chỗ kia!
Cũng may vừa rồi đã làm đủ các loại kiểm tra cho cậu, chỉ là vài vết thương ngoài da, còn nội tạng không bị tổn thương gì.
Bằng không thì không biết Thẩm Yến Chu sẽ nổi điên tới mức nào.
Lục Hoài Viễn nhìn qua các chỉ số trên máy theo dõi.
“Ổn rồi, đều bình thường.”
Hắn lại cúi đầu nhìn cậu thiếu niên đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
Lúc này trông cậu có vẻ rất biết nghe lời, không giống buổi sáng cứ như con mèo con bị chọc giận.
Chỉ là mặt hơi đỏ đỏ, có chút không bình thường.
Lục Hoài Viễn lấy ra một chiếc nhiệt kế điện tử.
Đang định đo thân nhiệt cho Lâm Uyên thì…
Thẩm Yến Chu đưa tay ra: “Để tôi.”
Lục Hoài Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa nhiệt kế cho anh.
“Há miệng.” Giọng điệu vẫn là ra lệnh, nhưng âm thanh không còn lạnh lùng như thường.
Lâm Uyên cụp mắt xuống, chẳng tình nguyện gì mấy nhưng vẫn hé miệng nhỏ.
Thẩm Yến Chu nhẹ nhàng đưa nhiệt kế vào.
“Ngậm lại.” Anh nhỏ giọng dặn.
Lâm Uyên mím môi, ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế.
Ánh mắt Thẩm Yến Chu dịu đi đôi chút.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ kia, không chịu dời mắt đi chỗ khác.
Bên cạnh, Lục Hoài Viễn lén liếc nhìn Thẩm Yến Chu, tay đẩy nhẹ gọng kính viền vàng.
Dù là bạn thân đã nhiều năm nhưng anh vẫn thấy một Thẩm Yến Chu như vậy thì thật lạ lẫm.
Là một thế lực bá chủ, lại sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên bên cạnh lúc nào cũng có vô số mỹ nhân vây quanh.
Nhưng người đàn ông này chưa bao giờ cho phép ai lại gần quá mức.
Ấy vậy mà giờ, lại là một cậu thiếu niên mảnh mai nhưng bướng bỉnh kia lọt được vào mắt anh ta.
Thẩm Yến Chu là kiểu người mà quá khứ từ nhỏ đến lớn đã rèn ra tính cách lạnh lùng, tâm tư sâu kín. Làm việc thì thủ đoạn tàn nhẫn, cố chấp đến không chừa đường lui.
Anh chưa từng yêu, cũng chưa từng được yêu.
Anh không biết yêu là gì.
Mà một người như vậy, một khi yêu rồi thì cách yêu, mức độ, lửa nóng trong tim chỉ sợ đều khó kiểm soát.
Giống như một ngọn lửa rực cháy có thể sưởi ấm người, nhưng cũng có thể thiêu rụi tất cả.
Lục Hoài Viễn lại liếc nhìn Lâm Uyên đang nằm trên giường.
Đối với Thẩm Yến Chu mà nói, cậu là một món quà… hay là một kiếp nạn đây?
Rất nhanh, đã đo xong nhiệt độ cơ thể. Nhìn thấy nhiệt độ bình thường, biểu cảm Thẩm Yến Chu rõ ràng dịu đi.
Lục Hoài Viễn đi về phía cửa, gọi Thẩm Yến Chu ra ngoài theo.
Hạ giọng hỏi: “Yến Chu, cậu có tình ý với cậu ấy à?”
Thẩm Yến Chu đưa ngón tay quét nhẹ mi mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Chỉ là thấy mới lạ vài hôm thôi.”
Lục Hoài Viễn cười thầm trong lòng.
Đúng là ngốc nghếch, chính mình còn không hiểu rõ lòng mình!
Nhưng hắn không vạch trần ra.
“Yến Chu, cơ thể cậu ấy bây giờ yếu lắm. Sáng nay còn cố mang thương tích đi ra ngoài, mà giờ lại bị anh họ cậu làm bị thương nữa. Mấy ngày tới, cậu kiềm chế chút đi!”
Lời nói tuy uyển chuyển.
Thẩm Yến Chu mím môi, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Lục Hoài Viễn không nói thêm gì mà lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Yến Chu đột ngột vang lên.
Anh nghe máy, sau vài câu trao đổi ngắn gọn thì sắc mặt dần tối sầm lại.
“Trông chừng Thẩm Yến Huy cho kỹ. Nếu còn xảy ra chuyện, hậu quả thế nào thì tôi không cần phải nhắc đâu nhỉ.”
Tắt máy, anh quay trở lại bên giường bệnh.
Lâm Uyên lúc này đã nhắm mắt, không định để ý tới anh.
Thẩm Yến Chu đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mềm xù xù của cậu.
“Em ngoan ngoãn nhé. Tôi ra ngoài một lát. Khi về sẽ đưa em về nhà.”
Lâm Uyên vẫn nhắm nghiền mắt, không đáp mà chỉ khẽ nghiêng đầu sang một bên như đang trốn tránh.
Nhìn thấy vẻ trẻ con đó, cơn giận vừa dâng lên vì cuộc điện thoại ban nãy trong lòng Thẩm Yến Chu lại dịu xuống phần nào.
Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
Sau đó xoay người, bước nhanh về phía cửa phòng.
“Tôi sẽ bảo người chuẩn bị xích sắt và khóa cổ, tránh để em lại tấn công vệ sĩ của tôi.”
Giọng nói nhàn nhạt vứt lại một câu.
Lâm Uyên nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau khi cửa phòng bệnh khép lại, bên ngoài liền vang lên tiếng “cùm cụp” khóa sắt chói tai, rõ mồn một.
Lâm Uyên: “.....”
Anh đúng là không phải người!
Thẩm Yến Chu vẫn để lại bốn vệ sĩ canh gác trước cửa, còn anh thì dẫn theo những người còn lại rời khỏi, xuống lầu lên xe.
Đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách áp giải Thẩm Yến Huy và lão đạo râu dê vừa gọi điện tới, báo lại: họ đã bị mai phục trên đường.
Những người khác đều an toàn, chỉ có lão đạo râu dê bị một phát đạn bắn vỡ đầu tại chỗ.
Thẩm Yến Chu đã đoán được ai là kẻ đứng sau và mục đích là gì.
Giờ phút này, anh đang trên đường tới nơi.
Muốn cùng người anh họ Thẩm Yến Huy kia… “tâm sự” một trận thật tốt.
______
Góc nói nhắc lại: giai đoạn đầu lâm uyên chỉ xưng em khi cần ngoan ngoãn nịn làm nũng.