Lâm Uyên nằm trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ ngơi một lát.
Mệt mỏi quá rồi.
Từ lúc chạng vạng tối hôm qua xuống núi đến giờ, thể xác và tinh thần của cậu chưa có lấy một khắc yên ổn.
Đầu tiên là không rõ vì sao bị người ta hạ âm độc, sau đó lại gặp phải tên ma đầu điên khùng Thẩm Yến Chu kia.
Một đêm tra tấn, giờ lại bị anh ta tóm về nhốt ở chỗ này.
Lâm Uyên thở dài thật sâu.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt ngập tràn cảm xúc, đôi mắt đen xinh đẹp ầng ậng ủy khuất.
Nghĩ đến sư phụ.
Nếu sư phụ còn sống thì cậu đã không cần xuống núi, cũng không cần phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ vốn dĩ không nên thuộc về mình như vậy.
Sư phụ sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Sư phụ đã không còn nữa, mà cha mẹ cũng không biết ở đâu.
Tất cả chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Điều cậu phải làm bây giờ, là nhanh chóng chạy trốn và tuyệt đối không để bị Thẩm Yến Chu tóm về thêm lần nào nữa.
Sau đó phải nhanh chóng tìm được cha mẹ ruột của mình.
Có gia đình rồi, Thẩm Yến Chu cũng không dám ức hiếp cậu nữa, đúng không?
Thật ra thì chạy trốn không khó, cậu chỉ cần ngự vài con quỷ là có thể dễ dàng giải quyết đám bảo vệ ngoài cửa.
Vấn đề là di động và giấy tờ tùy thân đều bị Thẩm Yến Chu giữ mất, sau khi ra ngoài thì phải làm sao để sinh tồn đây.
Lâm Uyên suy nghĩ một lát, rồi nảy ra ý tưởng.
Có thể đến dưới cầu vượt tìm cái quán nhỏ làm thầy bói cũng được mà!
Gần đây kiếm được quẻ vàng là có thể lấp đầy bụng, cùng lắm thì ngủ ở tiệm thức ăn nhanh mở 24 giờ.
Thứ hai, sư phụ từng nói giúp người xem bói có thể tích âm đức, tăng tu vi. Cậu cần nhanh chóng tăng lên tu vi để còn ngự quỷ bảo vệ bản thân.
Lâm Uyên ngồi dậy.
Đi tới cửa phòng nghỉ.
Mở cửa, ngự quỷ, chế ngự bảo vệ, một mạch lưu loát.
Tâm trạng cậu tốt hẳn lên.
Tên chó điên đáng ghét Thẩm Yến Chu không cho cậu dùng ngự quỷ thuật?
Cậu càng phải dùng!
Lâm Uyên nghênh ngang bước vào thang máy rời khỏi hội sở.
Cảm giác được tự do một lần nữa thật sự rất tuyệt, nhưng cũng khiến cậu có chút bất an.
Lần này tuyệt đối không thể để bị Thẩm Yến Chu bắt lại.
Nếu không…
Hậu quả, cậu không dám tưởng tượng.
Cậu vừa đi vừa hỏi thăm người qua đường thì biết được ở ngoài khu vực kinh doanh trung tâm thành phố có một chỗ nhỏ nổi tiếng vì tụ tập văn hóa dân gian.
Dưới cầu vượt ở đó có người xem bói.
Bước chân Lâm Uyên nhanh hơn, cuối cùng cũng tìm được địa điểm.
Dưới cầu vượt quả nhiên rất náo nhiệt.
Có quán bán đủ loại đồ lặt vặt, cũng có mấy người tụ năm tụ ba xem bói đoán mệnh.
Lâm Uyên nhìn quanh, thấy người ta đều có cờ hiệu, bàn nhỏ với ghế dựa, còn cậu thì chẳng có trang bị gì.
Cậu nhặt một hòn đá nhỏ từ dải phân cách, viết lên mặt đất mấy chữ: “Đoán mệnh bói toán, bao chuẩn bao linh.”
Rồi từ thùng rác bên cạnh lôi ra một cái thùng nhựa xốp nhỏ, làm ghế ngồi xuống mép đường dưới cầu vượt.
Người đi qua đi lại đều sẽ ít nhiều liếc nhìn cậu một chút, nhưng chẳng ai thật sự dừng lại nhờ xem bói.
Lâm Uyên ngồi hơn một giờ, vẫn chưa có khách khai trương.
Trong tay cậu cầm một nhành cỏ đuôi chó lông xù, bụng thì bắt đầu kêu rột rột.
Mệt mỏi và đói bụng.
Lúc này, không xa chỗ cậu ngồi có một cái quán treo cờ hiệu “Trương Thiết Miệng”, hấp dẫn ánh mắt Lâm Uyên.
Một ông lão tóc trắng xóa, thân hình gầy gò, áo quần cũ kỹ đang khom lưng trước Trương Thiết Miệng chắp tay hành lễ, dáng vẻ đầy khẩn trương và hoảng loạn.
Lâm Uyên tò mò, đứng dậy đi về phía đó.
Đến gần một chút, cậu có thể nghe rõ hai người đang nói chuyện.
“Trương đại sư, xin ngài nhất định phải cứu cháu gái nhỏ của tôi! Tôi sống hay chết không quan trọng nhưng đứa bé mới hai tuổi thôi mà!”
Ông lão vừa nói vừa lau nước mắt.
Lúc này, quanh đó cũng có vài người xem náo nhiệt tụ lại.
“Đại sư, ông cụ này gặp chuyện gì vậy?” Một người dân tốt bụng lên tiếng hỏi.
Trên mặt Trương Thiết Miệng hiện lên vẻ đắc ý.
Gặp đúng dịp quảng bá bản thân, dĩ nhiên phải nắm lấy.
“Ông lão gần đây luôn bị đau cổ, đứa cháu gái trong nhà lại bị sốt cao mãi không hạ, khám không ra bệnh, nên mới tìm tôi xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Người dân tốt bụng lại hỏi: “Vậy đại sư nhìn ra được gì chưa?”
Trương Thiết Miệng bĩu môi: “Tất nhiên là có. Tôi thấy trên cổ ông ấy có một con ác quỷ cưỡi!”
Mấy người xung quanh nghe xong câu này đều sợ đến mức đồng loạt lùi lại mấy bước.
Trương Thiết Miệng khoát tay: “Đừng sợ. Quỷ thần dây dưa người sống, mỗi người có nhân quả riêng, con ác quỷ kia nhằm vào ông ấy sẽ không liên quan đến các vị.”
Nói xong, hắn ta đưa tay vân vê chuỗi hạt đeo trên cổ tay.
Hắn ta gật đầu với ông cụ: “Ông cụ à, nghe tôi nói. Con ác quỷ kia tuy hung dữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách hóa giải.”
“Nó có nhân quả với ông, muốn hại chết đứa bé ông thương nhất để báo thù. Chỉ cần hóa giải mối oan nghiệt này thì nó sẽ tự lui.”
Ông lão gật đầu lia lịa: “Được được! Cảm ơn đại sư cứu mạng!”
Trương Thiết Miệng gật gù: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện nhân quả cá nhân, vốn dĩ không nên để người ngoài can thiệp. Tôi giúp ông hóa giải đoạn nghiệt duyên này, cũng phải tiêu hao không ít âm đức và tu vi.”
Người dân tốt bụng bên cạnh lập tức phối hợp: “Vậy thì nhất định phải biếu đại sư một chút công đức kim rồi!”
Ông lão vội vàng nói: “Cái này tôi hiểu, tôi hiểu!”
Vừa nói vừa đưa tay vào túi áo lôi ra một cái túi vải nhỏ.
Ngón tay run rẩy mở ra, bên trong có một xấp tiền giấy màu hồng nhạt mỏng dính.
Ông rút ra mấy tờ, đưa tới trước mặt Trương Thiết Miệng.
“Đại sư, chừng này được không?”
Trương Thiết Miệng sờ sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, cười gượng một tiếng mà không trả lời.
Ông cụ hiểu ngay, là chê ít.
Ông nhìn lại số tiền còn trong tay: “Số này là để khám bệnh cho bà nhà tôi… nếu không thì, đều đưa hết cho đại sư luôn!”
Nói xong lại đưa thêm vài tờ.
Lúc này Trương Thiết Miệng mới cười toe toét gật đầu: “Được được!”
Vừa định đưa tay ra nhận tiền, thì chồng tiền ấy bỗng nhiên bị một bàn tay trắng nõn bất thình lình đặt lên mà giữ lại.
Trương Thiết Miệng ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên có gương mặt vô cùng tuấn tú đang đứng đó, ánh mắt đầy vẻ hứng thú nhìn cậu chằm chằm.
“Cậu làm gì thế?” Trương Thiết Miệng nhíu mày.
Lâm Uyên nhìn hắn, mở miệng nói: “Đại sư, ông nói trên cổ cụ ông này có quỷ cưỡi, ông có Âm Dương Nhãn à?”
Trương Thiết Miệng liếc cậu một cái đầy khinh thường: “Tất nhiên rồi! Tôi tu luyện mấy chục năm, Thiên Nhãn sớm đã mở!”
Lâm Uyên mím môi: “Vậy ông nhìn thử xem, trên người tôi có quỷ không?”
Trương Thiết Miệng nhíu mày: “Trên người cậu có quỷ gì chứ? Đừng có làm loạn, đi đi đi, sang chỗ khác mà chơi!”
Giờ phút này, Lâm Uyên có thể khẳng định, cái ông “đại sư Thiết Miệng” này, chính là một tên bịp bợm giang hồ.
Trên người cụ ông căn bản không hề có quỷ.
Vì cậu có thể điều khiển quỷ, nên dù không mở được Âm Dương Nhãn thì Lâm Uyên vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ vật.
Cậu không hề cảm thấy chút hơi lạnh âm u nào từ người cụ ông cả.
Để thử, cậu còn gọi hai con dã quỷ lại gần, giờ phút này đang lượn lờ ngay bên cạnh cậu.
Quả nhiên, Trương Thiết Miệng không hề nhìn thấy gì.
Vậy nên có thể chắc chắn rằng, ông ta đang nói nhảm để lừa tiền.
Lâm Uyên đẩy lại xấp tiền trong tay cụ ông: “Cụ ơi, bây giờ mấy kẻ lừa đảo đầy đường, cụ đừng dễ tin người ta như thế. Tiền thì mất mà chuyện cũng chẳng giải quyết được.”
Người dân nhiệt tình bên cạnh tỏ vẻ không vui: “Ê này, cậu đừng có nói linh tinh, đại sư chỉ liếc mắt một cái là biết ngay cổ ông cụ gần đây hay bị nhức mỏi! Sao mà giả được?”
Cụ ông cũng nhìn cậu đầy vẻ không thể tin nổi: “Đúng vậy đó cậu trai trẻ! Tôi còn chưa nói gì, mà đại sư đã nhìn ra rồi!”