Tâm trạng của Thẩm Yến Chu dường như tốt lên thấy rõ.

“Lần này coi như tha.” Anh nói, tinh ý quan sát nét mặt nhỏ nhắn của Lâm Uyên.

Phát hiện cậu cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra, sắc mặt khôi phục không ít.

“Nói tôi nghe thử xem, rốt cuộc em làm sao hạ gục được bốn người vệ sĩ của tôi. Phải nói thật đấy.” Anh ôm lấy eo mềm mại của Lâm Uyên, tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Khiến cậu vừa thấy nhột, vừa có chút cảm giác kỳ lạ khó tả.

Lâm Uyên ép mình nuốt lại cái suy nghĩ muốn cắn anh một cái, nói: “Em học được thuật điều khiển quỷ từ sư phụ.”

Cậu không dám nói dối.

Cậu biết, với đầu óc cáo già này thì nói dối chỉ tổ chuốc họa.

Thẩm Yến Chu lại không có vẻ gì là quá bất ngờ.

“À, điều khiển thế nào?”

Lâm Uyên giơ tay: “Chỉ cần bấm tay niệm chú xong kết ấn là được rồi.”

Bàn tay trắng nõn của cậu nhanh chóng hiện vài động tác khéo léo.

Thẩm Yến Chu gật đầu, cầm lấy tay cậu mà khẽ vuốt ve.

Giọng điệu dửng dưng: “Về sau không được dùng mấy trò tà môn đó để xử lý người của tôi cử đi giám sát em nữa, nghe chưa?”

Lâm Uyên nhìn anh với ánh mắt đầy bất mãn.

Thẩm Yến Chu nhếch miệng: “Khó hiểu lắm à?”

Lâm Uyên âm thầm nghiến răng.

Sư phụ dạy cậu thuật ngự quỷ, vốn là để phòng thân.

Anh lại dám không cho dùng?

Cơ mà cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”

Thấy cậu bắt đầu biết nghe lời, khóe môi Thẩm Yến Chu cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

“Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ba bữa sẽ có người đưa cơm lên. Tối tôi lại đến, mang cho em một món quà nhỏ.”

Nói xong, anh đặt cậu từ trên đùi xuống rồi đứng dậy.

Đem túi vải đựng Ngũ Đế tiền cùng mấy quyển sách bói trả lại cho cậu.

“Chán thì lấy ra đọc chơi. Ngoan.” Anh dịu dàng xoa mặt cậu, rồi cúi đầu hôn lên trán một cái.

Thẩm Yến Chu rời khỏi phòng, nhưng không vào thang máy mà mở cánh cửa phòng bên cạnh.

Anh đi vào phòng tắm.

Cái nụ hôn vừa rồi của Lâm Uyên, khiến anh say mê mà cũng khiến anh bức bối.

Nhưng anh biết, vết thương của cậu chưa thể hồi phục ngay. Lúc này mà cưỡng ép thì cậu chắc chắn không chịu nổi.

Nên anh đành phải… tự xử.

Trước khi đi, Thẩm Yến Chu liếc nhìn bốn vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng gác trước cửa phòng bên cạnh.

“Trông người cho kỹ.” Anh dặn dò.

Bốn người gật đầu đồng thanh: “Rõ, Thẩm tổng!”

Thẩm Yến Chu chỉnh lại cổ áo vest, xuống tầng hầm lái xe.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, hướng đến khu nghỉ dưỡng Hạc Đồng ở ngoại ô thành phố.

Nơi đó là nơi ở hiện tại của lão gia tử nhà họ Thẩm, cũng chính là ông nội của Thẩm Yến Chu và đồng thời là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị.

Xe chạy thẳng một mạch không ngừng.

Khác với những lần ghé thăm trước, hôm nay tâm trạng của Thẩm Yến Chu đặc biệt tốt.

Bởi vì có liên quan đến cái tên nhóc Lâm Uyên kia.

Nghĩ đến cậu nhóc đó, anh liếm liếm môi, cảm giác như vẫn còn vương lại hơi thở của cậu.

Anh vô thức thả lỏng nét mặt, ánh mắt sáng lên đôi chút.

Nửa tiếng sau, siêu xe dừng lại trước cổng lớn của khu nghỉ dưỡng.

Khu này cũng là tài sản dưới quyền của tập đoàn Thẩm thị.

Viện trưởng không biết hôm nay anh sẽ đến.

Vì đây vốn không phải là ngày thăm bệnh định kỳ của anh.

Thấy xe của anh tiến vào, viện trưởng vội vã chạy xuống đón.

Chạy đến trước xe: “Thẩm tổng, ngài tới rồi ạ!”

Viện trưởng khom người chào.

Thẩm Yến Chu bước xuống xe, khẽ gật đầu.

“Lão gia vẫn khỏe lắm ạ, Thẩm tổng cứ yên tâm!” Viện trưởng vội nói.

Anh không đáp lời, lập tức đi thẳng vào sảnh lớn.

Lên đến tầng ba, tiến vào một phòng chăm sóc đặc biệt hạng VIP.

Một ông lão đang dựa người ngồi trên giường.

Thân thể gầy gò, sắc mặt vàng vọt như nến.

“Ông nội.” Giọng của Thẩm Yến Chu không mang theo cảm xúc, hơi mang tính hình thức.

“Yến Chu à, lại đây ngồi.” Ông nội anh nói, chỉ tay về phía sofa bên cạnh.

Anh đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó ngồi xuống sofa.

“Ông gọi con đến gấp như vậy là có chuyện gì sao?”

Thẩm lão gia nhìn anh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ không hài lòng.

“Nghe nói tối qua con dẫn một thằng nhóc không rõ lai lịch về nhà. Chuyện này có thật không?”

Ánh mắt Thẩm Yến Chu trầm xuống.

Ồ, tai mắt xung quanh đúng là nhiều thật.

“Có. Cậu ấy đủ tuổi thành niên.” Anh bình thản trả lời.

“Ta không hỏi con chuyện đó!”

“Con biết nhà họ Thẩm chúng ta là loại tồn tại gì rồi đấy. Là người kế thừa của Thẩm gia, con phải làm việc cho cẩn thận một chút.”

Lão gia chau mày, nghiêm mặt nói:

“Tuổi còn trẻ ham chơi là chuyện bình thường. Nhưng cho dù không để tâm đến chuyện nam nữ, ít nhất cũng phải chọn người tử tế để qua lại.”

“Ra ngoài chơi cho vui thì không nói làm gì, nhưng tuỳ tiện nhặt một người chẳng ra gì rồi dắt về nhà, nếu gây ra chuyện gì phiền toái thì cũng chẳng hay ho gì đâu!”

Thẩm Yến Chu lười biếng vắt chân dài lên, giọng nhàn nhạt: “Ông gọi con tới là chỉ vì chuyện này thôi à?”

Ánh mắt ông hiện rõ vẻ không vui: “Chuyện này mà không quan trọng sao?”

Thẩm Yến Chu khẽ hừ một tiếng.

“Có quan trọng hay không, không phải ông nói là được. Thứ nhất, Lâm Uyên không phải người không đứng đắn. Thứ hai, ông cũng biết, con không thích bị người khác rình mò.”

“Còn Tứ ca với Tiểu thúc ấy à, xem ra rảnh rỗi quá mức rồi. Chi bằng... để con giúp họ tìm việc gì đó làm cho đỡ chán?”

Khoé môi anh cong lên nụ cười châm chọc, ánh mắt đào hoa sâu thẳm lại lạnh hẳn đi.

Lão gia đột nhiên ho sặc sụa một tràng, thở dốc:

“Lão Ngũ, mọi người đều vì muốn tốt cho con! Con... đừng có làm chuyện bậy bạ!”

Thẩm Yến Chu đan mười ngón lại, đặt lên đầu gối.

Ánh mắt anh bình thản, nhưng lại toát ra nguy hiểm khó lường: “Con cũng không muốn làm bậy, chỉ là... luôn có người cố tình chọc con tức giận.”

Lão gia kích động hẳn lên.

“Thẩm Yến Chu, ta đã giao cả Thẩm thị cho con! Đổi lại, năm đó con đã hứa với ta là sẽ không truy cứu nữa!”

Thẩm Yến Chu là bốn năm trước mới quay về Thẩm gia.

Trước đó, anh sống ở trại trẻ mồ côi đến năm mười ba tuổi, rồi theo đàn anh lớn nhất ở đế đô lăn lộn giang hồ.

Đàn anh mất, năm hai mươi mốt tuổi anh kế thừa vị trí.

Cũng chính lúc đó, anh tìm tới Thẩm gia mà tuyên bố cao ngạo nhận tổ quy tông.

Sau đó, chuyện khiến ai nấy sững sờ chính là anh nổi điên trong Thẩm gia.

Anh cho diệt cả nhà đại bá, tống tam thúc vào tù chịu án nặng.

Khi anh chuẩn bị ra tay với con trai tam thúc và cả Tiểu thúc, ông lão hoảng sợ thật sự.

Nhưng ông ta cũng chẳng làm gì được đứa cháu đã có thực lực lẫn mưu mô quá đáng sợ như anh.

Chỉ còn cách dùng toàn bộ Thẩm thị để đổi lấy mạng sống cho hai người con còn lại.

Bởi vậy, cảm tình của ông đối với Thẩm Yến Chu rất phức tạp.

Mà tình cảm của Thẩm Yến Chu dành cho ông, cũng y như thế.

Anh nhìn chằm chằm ông một hồi.

Sau đó bật cười: “Ông nội, đừng giận nữa. Con đâu có ác ý.”

Nói rồi anh đứng dậy.

“Ông nói lại với Tứ ca với Tiểu thúc, nếu đã quan tâm con như thế, thì nghỉ làm ăn đi mà về công ty con làm việc. Ở gần nhau, tiện chăm sóc.”

Tay ông hơi run lên.

Dĩ nhiên ông hiểu rõ lời này của Thẩm Yến Chu có ý gì.

Anh đang định ra tay với việc làm ăn của họ!

“Yến Chu, đừng bốc đồng! Họ... cũng không có ác ý gì đâu!” Ông kêu lên.

Thẩm Yến Chu gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

Rồi quay lưng bước ra ngoài: “Ông nghỉ ngơi đi. Hôm nào con lại đến thăm.”

Dứt lời, đôi chân dài thản nhiên bước đi rồi rời khỏi phòng.

Ngồi vào trong xe, Thẩm Yến Chu châm một điếu thuốc.

Hít sâu vài hơi.

Ánh mắt vẫn u ám như cũ.

Có vẻ như... việc năm đó tha cho hai người kia, là một sai lầm rồi!

Dám nói anh coi trọng kẻ không đứng đắn?

Năm đó anh chịu nhún nhường ông lão, tha cho Thẩm Tuyển và Thẩm Yến Huy, là vì điều kiện tiên quyết là bọn họ phải biết an phận.

Giờ thì hay rồi, lại dám đứng ra quấy rối?

Vậy thì... phải cho họ chút bài học.

Điếu thuốc vẫn kẹp nơi khoé môi, anh móc điện thoại ra rồi gửi tin cho trợ lý Nhạc Bình.

“Đi điều tra, từ tối qua đến sáng nay, ai trong Thẩm gia đã liên hệ với ông nội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play