Lâm Uyên mặt mày ỉu xìu, khuôn mặt nhỏ xíu trông như sắp khóc đến nơi.
Ủ rũ như cún con cụp đuôi.
“Tôi… biết sai rồi, sau này không chạy nữa. Anh… tha cho tôi một lần được không?”
Thẩm Yến Chu không đáp lại mà chỉ hạ giọng ra lệnh.
“Lại gần chút.”
Trong lòng Lâm Uyên vừa tức vừa loạn, lại sợ, không dám cãi lời, đành bước lên phía trước hai bước.
Chân suýt nữa thì chạm vào đầu gối Thẩm Yến Chu.
Thẩm Yến Chu đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, đột ngột kéo người về phía mình, một phát đặt cậu ngồi hẳn lên đùi.
Cơ thể Lâm Uyên khẽ run lên.
Cậu không hiểu, tại sao tên chó điên này làm việc gì cũng mang hơi hướng bạo lực như thế.
Nhưng cậu không dám hé răng mà ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.
"Nhìn cũng không phải không biết ngoan nhưng chỉ là trừng phạt chưa đủ thôi." Anh nghiêng đầu nói sát tai cậu, giọng nói rất khẽ.
“Biết tại sao tôi dẫn cậu đến chỗ này không?”
Lâm Uyên cứng đờ, lắc đầu lia lịa, trong lòng bỗng có linh cảm chẳng lành.
“Tôi vừa nói rồi đấy, nguyên cả tầng này, không có người khác. Trên tầng tám và dưới tầng sáu cũng không mở cho bên ngoài.”
Thẩm Yến Chu xưa nay rất nhạy, tuyệt đối không để xung quanh giường ngủ của mình có ai khác tồn tại.
“Cho nên là ba tầng lầu này, chỉ có hai chúng ta.”
"Cậu hiểu tôi đang muốn nói gì chưa?" Giọng anh càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng chậm rãi.
Nhưng trong lòng Lâm Uyên thì nỗi sợ lại ngày càng lớn hơn.
Tuy không hiểu chính xác anh định làm gì, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở nguy hiểm vô cùng cực đoan đang bao trùm.
“Trả lời.”
Giọng ra lệnh trầm thấp vang lên bên tai.
Lâm Uyên ấp úng.
“Tôi… không, không biết…”
Thẩm Yến Chu khẽ cười.
“Ngốc quá. Ý tôi là, ở đây cho dù cậu có la đến rách cổ họng thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Cậu có thể thoải mái mà gào.”
Lâm Uyên trố mắt nhìn anh.
Ngón tay nắm góc áo run rẩy không khống chế nổi.
Anh định trừng phạt kiểu gì?
Muốn cậu gào đến khản cả giọng?
Vậy thì sẽ đau đớn đến mức nào?
Mặt mày Lâm Uyên trắng bệch.
“Thẩm Yến… Thẩm tiên sinh… Tôi, a em thực sự biết sai rồi! Anh đừng… đừng như vậy…”
“Ồ, cũng biết giả vờ ngoan à, còn gọi cả họ lẫn tên.”
Lâm Uyên lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được mà…!”
“Rất sợ tôi phạt cậu à?”
Thẩm Yến Chu đầu ngón tay khẽ vuốt ve vành tai nhỏ đáng yêu của cậu.
Lâm Uyên cắn chặt môi, gật đầu yếu ớt.
Thẩm Yến Chu như đang thưởng thức vẻ mặt tủi thân vô cùng của khuôn mặt nhỏ xinh tuấn tú ấy.
“Cầu xin tôi đi, có khi tôi sẽ đổi ý.”
Lâm Uyên trong lòng ngập tràn uất ức.
Nhưng trước mặt tên biến thái điên khùng này, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời thì cậu không có bất kỳ cách nào để bảo vệ chính mình.
Cậu cắn răng, thầm thề rằng, chờ đến khi bản thân có đủ năng lực để điều khiển lệ quỷ thì nhất định sẽ giết chết Thẩm Yến Chu!
"Thẩm tiên sinh, cầu xin anh hãy tha cho em!" Cậu cất giọng thật nhỏ, phát ra từ trong cổ họng.
"Tôi không thích cách gọi đó, đổi cái khác đi." Anh hút một điếu thuốc, phả ra làn khói trắng mờ mịt.
Lâm Uyên bị sặc ho khan hai tiếng, trong mắt vương lên một lớp hơi nước.
Thẩm Yến Chu nghiền tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay.
"Vậy… em gọi anh là Thẩm tổng, được không?" Cậu dè dặt hỏi.
Thẩm Yến Chu lắc đầu.
“Cậu có phải nhân viên công ty tôi đâu.”
Lâm Uyên nhíu mày, lại đành bất lực mà chịu thua.
“Vậy… em gọi anh là ca, được không?”
Thật ra Thẩm Yến Chu không hài lòng lắm.
Anh muốn cậu gọi kiểu khác cơ.
Nhưng nghĩ lại, thôi thì cứ để vậy.
Đừng dồn cậu ta quá.
Đời còn dài.
Không cần vội.
"Ừ." Anh khẽ hừ trong mũi, xem như đồng ý. “Cầu xin đi.”
“Ca… cầu xin anh, tha cho em!”
Ánh mắt Thẩm Yến Chu tản mạn.
“Giọng còn cứng quá, cầu lại lần nữa.”
Chân mày Lâm Uyên nhíu lại, khuôn mặt nhỏ sắp chảy nước.
Áp lực dồn trong cổ họng khiến cậu bật khóc nức nở.
“Ca… cầu anh, tha cho em được không?”
Thẩm Yến Chu lịch sự tao nhã dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm cậu, xoay mặt về phía anh, hơi hơi nâng lên.
“Thật sự muốn tôi tha cho cậu?”
Lâm Uyên lập tức gật đầu.
Thẩm Yến Chu nói.
“Hôn tôi đi. Giống tối qua ở trong xe ấy, hôn tôi.”
Mắt anh như điểm chút sắc đào hoa, không thể nhìn rõ cảm xúc. Lâm Uyên hoàn toàn không nắm bắt được tâm trạng của anh.
Không biết anh có phải đang giận dỗi thật, hay là cố tình không bỏ qua chuyện tối qua.
Giọng cậu nhẹ nhàng đầy khổ sở.
“Ca… tối qua là em mạo phạm… anh, anh đừng giận em nữa được không?”
Thẩm Yến Chu dường như có chút giải thích.
“Hôn tôi, dỗ tôi vui thì hôm nay liền bỏ qua trừng phạt.”
Lúc này Lâm Uyên mới hiểu rõ, anh thật sự muốn cậu chủ động thân mật với mình.
Nhưng… rõ ràng tối qua vì chuyện này mà anh giận dữ lôi đình, sao giờ lại đổi ý?
Biến thái đúng thật là một giống loài kỳ quặc, nào có lý lẽ gì để giảng!
Cậu rũ mắt, như thể gom đủ dũng khí mà nhẹ nhàng nghiêng người tới gần, chạm nhẹ lên môi anh một cái.
Rồi ngừng lại.
Tựa hồ không dám tiếp tục nữa.
Đuôi mắt Thẩm Yến Chu khẽ nhướng lên.
Giọng anh nhuốm chút không vui.
“Tối qua trong xe có hôn như vậy à?”
Lâm Uyên nuốt nước bọt.
“Tối qua là do em bị âm độc công tâm… cho nên mới lỗ mãng như vậy…”
Thẩm Yến Chu ngắt lời.
“Chiếu theo bản gốc mà làm.”
"Không hôn đàng hoàng…" Anh lười biếng nói, tay cầm lấy cặp còng tay đen tuyền đặt trên bàn trà, tùy ý xoay xoay.
“Tôi sẽ cho cậu thử cảm giác bị đè lên bàn trà, làm đến sáng ngày mai.”
Lâm Uyên: !!!
Một ngày một đêm?!
Cậu tin anh có thể thật sự làm ra chuyện đó!
Lâm Uyên đâu còn dám do dự nữa, lập tức cúi đầu hôn lên môi anh.
Cậu hồi tưởng lại tình cảnh tối qua, vội vã, hỗn loạn, ngang ngược, liều lĩnh, dốc lòng hôn anh.
Lồng ngực Thẩm Yến Chu lập tức như bị bật lửa đốt cháy.
Đứa nhóc trong lòng anh, thân thể mềm mại ấm áp, như một khối ngọc ấm mềm mại.
Cái hôn vụng về loạn xạ của cậu, lạnh lạnh mà lại dịu dàng.
Nhưng lại dễ dàng như trở bàn tay mà khiến anh bốc hỏa.
Tối qua khi làm, cậu cứ luôn kháng cự, luôn khóc loạn lên, căn bản không thể hôn được.
Giờ phút này Thẩm Yến Chu muốn lấy lại tất cả.
Anh chủ động cúi xuống, hôn cậu còn mãnh liệt hơn cả trong xe tối qua.
Ban đầu Lâm Uyên hôn đến nỗi sợ muốn chết, nhưng dần dần cậu phát hiện là khi hôn môi Thẩm Yến Chu, trên người mình lệ khí đều biến mất.
Anh hôn thật sự dịu dàng, vô cùng tinh tế.
Khiến cậu trong khoảnh khắc sinh ra một loại ảo giác, như thể anh là người yêu dịu dàng thân mật của cậu vậy.
Tuy biết rõ đó chỉ là ảo giác, nhưng giờ phút này cậu lại nguyện ý tin đó là thật.
Ít nhất, ngay khoảnh khắc này, anh sẽ không uy hiếp cậu cũng sẽ không xiềng xích cậu, sẽ không tra tấn cậu.
Cậu có thể hưởng thụ một chút bình yên.
Lâm Uyên nhắm mắt lại, tiếp tục rối loạn trên môi anh.
Thẩm Yến Chu tinh tế cảm nhận cảm giác kỳ lạ mà người nhỏ trong lòng mang lại cho anh.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy trên má mình có gì đó ươn ướt.
Anh khẽ nhíu mày.
Cậu khóc?
Thẩm Yến Chu dừng lại động tác, thoáng nghiêng người tránh ra mà chăm chú nhìn Lâm Uyên.
Giờ phút này, hàng mi dày của cậu vương đầy giọt nước nhỏ li ti, ướt rượt. Đôi mắt đen phủ lớp sương mờ, tràn đầy cảm giác vụn vỡ, khiến người ta thấy đau lòng.
Trong lòng Thẩm Yến Chu lại dâng lên một trận bực bội.
“Khóc cái gì?” Anh nắm lấy cằm cậu, “Hôn tôi đến nỗi chán ghét vậy sao?”
Lâm Uyên vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt, vừa lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải đâu…”
“Vậy là vì sao?” Mày Thẩm Yến Chu chau lại.
Lâm Uyên cũng không biết nên diễn đạt tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Khi hôn anh, có một thoáng anh rất dịu dàng nên khiến cậu không hiểu sao lại sinh ra chút lưu luyến.
Nhưng cậu biết, thứ tốt đẹp này giữ không được. Bình thường anh điên điên khùng khùng mới là bản chất thật, sau đó thì chẳng biết anh sẽ lại hành hạ cậu kiểu gì nữa.
“Em… em nói không rõ, chỉ là… có hơi tủi thân…”
Cậu nhỏ giọng nói, ánh mắt cụp xuống, mệt mỏi vô lực.
Thẩm Yến Chu buông lỏng tay đang giữ cằm cậu.
Động tác nhẹ hẳn, anh kéo cậu ôm vào lòng.
Cậu cũng không giãy giụa mà ngoan ngoãn để anh ôm.
“Em ngoan một chút, ở bên tôi đi. Làm topi vui thì tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Anh thì thầm bên môi cậu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại ấy.
Khóe môi Lâm Uyên khẽ căng lên.
Ở lại bên anh?
Anh coi cậu là gì chứ?
Tình nhân? Chim hoàng yến? Hay là nô lệ?
Cậu không muốn!
Chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ bỏ trốn!
____________
Góc nói nhỏ: tính để khúc cuối thẩm yến chu xưng lâm uyên là cậu tiếp, nhưng mà khúc cuối thấy tình quá nên tui xưng em luôn haha ಡ ͜ ʖ ಡ