Trung tâm thành phố thủ đô, tòa nhà mang tính biểu tượng sừng sững giữa trời.

Tầng 56, văn phòng tổng tài.

Thẩm Yến Chu vừa họp với cấp cao xong rồi quay trở về văn phòng riêng.

Ngồi trên chiếc ghế da rộng lớn sau bàn làm việc, anh cắn lấy một điếu xì gà đen nhỏ, tư thế tổng tài rất ra dáng.

Xuyên qua làn khói trắng xám, ánh mắt anh hơi lơ đãng.

Trong đầu toàn là hình ảnh của tên nhóc xinh đẹp, mặt mũi tinh xảo mà ngang ngạnh như một con lừa đá.

Trên gương mặt lạnh lùng sắc nét kia, hiếm hoi lại xuất hiện chút dịu dàng.

Không thể không thừa nhận là tối hôm qua anh hơi mất kiểm soát.

Lăn qua lăn lại cậu ta hết lần này tới lần khác, kéo dài đến tận khi trời tờ mờ sáng.

Nếu không phải thấy cậu khóc đến ngơ ngác mơ màng thì có lẽ anh còn chưa chịu dừng tay.

Tên nhóc đó rõ ràng trước kia chưa từng trải qua chuyện này.

Thật ra thì anh cũng vậy.

Có điều, rốt cuộc cậu ta còn nhỏ tuổi lại là người chịu đựng phía dưới.

Trong lòng Thẩm Yến Chu nổi lên chút không đành, không biết sáng nay cậu tỉnh dậy thì đau đớn tới mức nào.

Lúc gọi Lục Hoài Viễn đến, anh còn cố ý dặn mang theo thuốc mỡ giảm đau và phục hồi.

Bây giờ chắc cũng bôi xong rồi nhỉ?

Không biết có lại phát bệnh như con lừa không?

Đã ngoan ngoãn ăn sáng chưa…

Đang lúc bất giác nhận ra mình lại bị một người ảnh hưởng tâm trạng, trong lòng Thẩm Yến Chu đột nhiên nổi lên chút bực bội.

Mình thật sự quan tâm tên nhóc đó sao?

Không đời nào!

Chỉ là chơi cho vui thôi!

Đúng là chơi rất vui, cho nên anh mới muốn nhốt cậu lại mà chơi tiếp.

Đang nghĩ miên man thì chuông điện thoại reo lên.

Là Lục Hoài Viễn gọi tới.

“Hoài Viễn, cậu ấy sao rồi?” Thẩm Yến Chu hỏi.

Lục Hoài Viễn tặc lưỡi: “Tính tình đúng là khó chiều, không cho ai đụng vào. Đuổi cả tôi với bác Trần ra ngoài, còn nói nếu bọn tôi không đi thì cậu ấy sẽ cắn lưỡi tự sát!”

Chân mày Thẩm Yến Chu hơi nhíu lại.

Tên nhóc đó định dọa ai thế?

Nhưng mà…

Cậu có khi nào thật sự cắn lưỡi không?

Thẩm Yến Chu bất giác cảm thấy lo lo.

Xem ra phải chuẩn bị vài biện pháp đề phòng trước khi cậu nghĩ ra mấy trò biến thái tiếp theo.

Những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng gõ nhịp nhẹ nhàng trên mặt bàn gỗ đặc.

Lúc này, lại có một cuộc điện thoại nữa gọi đến.

“Thẩm tổng, xin lỗi làm phiền anh, chúng tôi là sở cảnh sát Tây Thành…”

Lâm Uyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế ngoài hành lang.

Hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, nhìn qua đúng kiểu học sinh gương mẫu.

Vì toàn thân đau nhức nên cậu chẳng buồn nhúc nhích lấy một cái.

Cứ thế ngồi im lặng, lưng thẳng tắp mà tỏ vẻ rất biết điều.

Mấy cảnh sát và nhân viên đi ngang đều không nhịn được ngoái lại nhìn vài lần, vì cậu thiếu niên mặt mũi tuấn tú mà dáng vẻ lại hiền lành.

Lâm Uyên kiên nhẫn chờ đợi.

Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Yến Chu nghịch sáng từ đầu hành lang bên kia đi tới.

Anh mặc quần tây đen cao cấp, sơ mi trắng xắn tay áo lên, lộ ra đoạn cánh tay với gân xanh nhạt nổi rõ đầy sức sống.

Hai tay đút túi quần, cằm hơi nhướng, ánh mắt tản mạn như chẳng để ai vào mắt.

Rõ ràng là bộ đồ công sở hàng hiệu, vậy mà anh lại mặc ra khí chất lưu manh đẹp trai chết người.

Bên cạnh là một cảnh sát trung niên đang hơi cúi người, vừa đi vừa nói gì đó với anh.

Thẩm Yến Chu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi ngoan ngoãn ngay ngắn kia.

Dáng vẻ hiền lành dịu ngoan đó, khác hẳn hoàn toàn với tên quật lừa tối qua trên giường vừa cắn vừa đá lại còn chửi người.

Ánh mắt Thẩm Yến Chu trầm xuống, quét về phía Lâm Uyên.

Toàn thân Lâm Uyên run lên một chút.

Cậu “bật” dậy ngay lập tức, theo bản năng lùi về phía góc tường.

Thẩm Yến Chu đi đến gần.

“Cục trưởng Vương, em ấy là em họ xa bên ngoại của tôi. Tối hôm qua có chút cãi vã nhỏ với tôi, rồi bỏ nhà ra đi đến đây gây chuyện linh tinh.”

“Cũng tại tôi chiều hư em ấy quá. Làm phiền mấy anh rồi, thật ngại quá.”

Thẩm Yến Chu nói dăm ba câu, nói chuyện nhẹ nhàng như thể chỉ là chút việc nhà lặt vặt.

“Tiểu Uyên à, đừng quậy nữa nhé, theo tôi về nhà đi.” Gương mặt anh ôn hòa, khóe môi khẽ cong, như đang dỗ dành đứa trẻ.

Vậy mà Lâm Uyên lại run lên một cái.

Cậu vừa giận vừa sợ, cắn răng gắng gượng nói: “Thẩm Yến Chu, anh thật không biết xấu hổ! Anh nói bậy bạ gì vậy! Ai là em họ của anh chứ? Anh…”

Thẩm Yến Chu ung dung lấy ra thẻ căn cước và điện thoại của cậu: “Đồ của em vẫn còn trong tay tôi. Đừng giở cái tính con nít ra nữa, được không?”

Giọng anh mang theo một tia dỗ dành dịu nhẹ.

Một bên, cục trưởng Vương nhìn vào giấy tờ tùy thân của Lâm Uyên rồi khẽ gật đầu.

“Được rồi, nếu vậy thì Thẩm tổng đưa người về đi!”

Mắt phượng của Lâm Uyên lập tức trừng to.

“Tôi không quen anh ta! Dựa vào cái gì để anh ta…”

Cục trưởng Vương nghiêm mặt: “Không quen thì sao giấy tờ lại ở trong tay Thẩm tổng? Nhóc con, cậu bướng bỉnh quá rồi đó! Mau theo Thẩm tổng về đi!”

Bàn tay to của Thẩm Yến Chu chộp lấy cổ tay của Lâm Uyên, không cần dùng nhiều sức mà đã kéo cậu sát vào người mình.

“Đi thôi, ngoan nào.”

Nói rồi, anh còn đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu một cái.

Lâm Uyên tức đến đỏ cả mắt: “Không phải… Các người nghe tôi nói đã…”

Nhưng Thẩm Yến Chu căn bản không cho cậu cơ hội lên tiếng.

Anh vung tay mà vác thẳng cậu lên vai.

Rồi quay sang phía Vương cục, nhoẻn cười có phần áy náy:

“Làm phiền rồi.”

Dứt lời, anh sải bước rời đi, mang theo người trên vai.

Lâm Uyên giãy giụa, miệng mắng không ngừng: “Thẩm Yến Chu, đồ khốn kiếp! Thả tôi xuống! Tôi con mẹ nó muốn đánh chết anh!”

“Bốp ——”

Thẩm Yến Chu vung bàn tay lớn, không quá mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ, vỗ một cái vào mông cậu.

“A ——” Lâm Uyên giật mình hét lên.

Mặt lập tức đỏ bừng.

Tuy anh không dùng quá nhiều lực, nhưng chỗ đó của cậu đang bị thương!

Hơn nữa không chỉ đau, mà còn xấu hổ chết đi được!

“Anh… Anh cái đồ vô lại! Đồ khốn kiếp!” Giọng cậu lẫn theo tiếng khóc nức nở.

“Bốp ——”

Lại thêm một cái nữa, lực lần này còn mạnh hơn một chút so với cái trước.

“Mắng một câu là một cái tát vào mông.” Thẩm Yến Chu vẫn bình thản, chẳng hề tức giận.

“……”

Miệng Lâm Uyên há ra, nhưng rồi cũng không dám lên tiếng nữa.

Cánh môi cậu run rẩy, đôi mắt phượng xinh đẹp đã phủ một lớp sương mù long lanh nước mắt.

“Cậu cũng giỏi thật đấy, có thể chạy thoát khỏi bốn vệ sĩ của tôi. Tôi đúng là đã xem nhẹ cậu rồi.”

Thẩm Yến Chu hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện bình thường.

“Đợi lát nữa về rồi, tôi sẽ hỏi kỹ cậu chạy kiểu gì nhé.”

Anh khiêng cậu rời khỏi đồn cảnh sát, trực tiếp lên xe. Mở cửa ghế phụ mà ném cậu vào đó một cái.

Lâm Uyên giãy giụa, muốn lao ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên trần xe lủng lẳng một cặp còng tay đen ánh kim lạnh lẽo.

Thẩm Yến Chu không nhanh không chậm mà bắt lấy cổ tay cậu, khóa còng vào tay.

Mắt phượng của Lâm Uyên trợn tròn.

“Thẩm Yến Chu! Anh đúng là đồ biến thái! Cứu mạng!” Cậu thét lên.

Nhưng khi cửa xe đóng lại, trong không gian cách âm của chiếc siêu xe lại chẳng ai biết một người đáng thương nhỏ bé sắp bị vùi dập dưới hàng ngàn tầng xa hoa quyền lực.

Thẩm Yến Chu vòng qua bên kia, ngồi vào ghế lái. Một tay xoay vô lăng, siêu xe lao vút đi như gió.

Nhưng xe không về biệt thự Đình Thịnh mà thẳng hướng đến hội sở xa hoa dưới trướng tập đoàn Long Thịnh.

Xuống tầng hầm, anh đỗ xe vào góc sát thang máy, rất kín đáo.

Không vội xuống xe.

Lấy ra một điếu thuốc, ngậm hờ trên môi nhưng chưa châm lửa.

Anh nghiêng đầu, nhìn về phía người nhỏ đáng thương đang hết hơi sau một hồi chửi bới, lúc này đã chẳng còn sức mà nói nữa.

“Hội sở này là của tôi. Có thang máy riêng, cả một tầng chỉ để tôi dùng.”

“Cho nên sẽ không có ai đến cứu cậu đâu. Nơi này, chỉ có tôi và cậu thôi.”

“Cậu suy nghĩ xem là để tôi khiêng cậu lên, hay ngoan ngoãn tự đi theo tôi?”

Giờ phút này, Lâm Uyên đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Chửi cả quãng đường, cổ họng khàn đặc, đầu óc cũng thiếu oxy.

Cậu nhận ra một chuyện, muốn thoát khỏi tên biến thái che trời bằng một tay này thì cứng rắn thì chắc chắn không được.

Cậu mềm nhũn gật đầu, giọng mệt mỏi: “Tôi tự đi.”

Nghe thấy âm thanh khàn khàn của cậu, Thẩm Yến Chu hơi nhíu mày.

Người thích gào thích chửi như vậy, sau này chắc phải mua nhiều thuốc bổ họng hơn một chút.

Đối với sự phối hợp của Lâm Uyên, anh tỏ vẻ rất hài lòng.

Ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên nhẹ nhàng: “Ngoan lắm.”

Nói xong, anh xuống xe mà đi tới mở cửa bên ghế phụ, tháo một đầu còng khỏi tay vịn.

Một đầu khóa vào cổ tay Lâm Uyên, đầu còn lại khóa vào tay mình.

Khóe miệng Lâm Uyên co rút: “Không tháo ra được à?”

Thẩm Yến Chu cười như không cười, lắc đầu.

“Còn sợ tôi chạy nữa sao?” Ánh mắt Lâm Uyên ảm đạm, vẻ mặt u oán như đã chấp nhận số phận: “Tôi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu!”

Thẩm Yến Chu mím môi: “Cậu chạy thì vết thương sẽ không lành.”

Lâm Uyên tức đến nghẹn lời.

Mặc kệ anh kéo cậu vào thang máy riêng, đi lên tầng bảy.

Tầng bảy của hội sở Nhân Gian Bầu Trời là tầng dành riêng cho Thẩm Yến Chu.

Có khi anh tiếp khách ở đây, nếu tan tiệc muộn thì sẽ ngủ lại một đêm.

Mở cửa phòng lớn tầng bảy, anh dẫn theo Lâm Uyên bước vào.

Phòng tổng thống cực kỳ xa hoa, tràn ngập mùi tiền.

Thẩm Yến Chu xoay người khóa trái cửa.

Sau đó mới tháo còng tay.

Đi đến ghế sofa rộng rãi, mềm mại mà ngồi xuống.

Ngậm điếu thuốc trên môi, anh lấy bật lửa ra, nghiêng đầu châm lửa.

Hít sâu một hơi.

Tàn lửa sáng lên rồi vụt tắt.

Anh hướng mắt nhìn về phía Lâm Uyên, khẽ nhấc cằm: “Lại đây.”

Lâm Uyên bước từng bước nhỏ, lê đến cách anh một mét thì dừng lại.

Giọng Thẩm Yến Chu mang theo chút tà khí lạnh lẽo: “Nói xem cậu chạy trốn bằng kiểu gì? Và tôi nên phạt cậu thế nào đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play