Đi phía trước là một chú khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua thì biết ngay là quản gia.

Sau lưng chú ấy là một nam thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt nhã nhặn, tay xách theo một hộp thuốc màu trắng.

“Cậu Lâm, tôi là quản gia họ Trần, cậu cứ gọi tôi là bác Trần.”

Bác Trần mở lời, đặt bộ quần áo mới ở mép giường.

“Đây là thiếu gia sai người mang tới. Thiếu gia còn gọi bác sĩ Lục tới đây giúp cậu xử lý một chút… vết thương.”

Giọng bác Trần bình thản, nhưng Lâm Uyên nghe mà trong lòng như bị ai chặn lại.

Thẩm Yến Chu cái đồ điên đó, nổi cơn khùng tra tấn cậu suốt một đêm, giờ lại còn giả vờ tốt bụng gọi bác sĩ tới chữa trị vết thương?

Hơn nữa… cái biểu cảm trên mặt bác Trần là sao hả?

Vết thương? Nói trắng ra vậy à? Bộ sợ cậu chưa đủ xấu hổ mà chết chắc?

Còn cái bác sĩ kia, chẳng lẽ còn muốn cậu tự lột sạch cho hắn khám tổng quát một vòng?

“CÚT! Cả hai người các người cút hết cho tôi!” Lâm Uyên gào lên, chộp lấy cái gối đầu ném về phía họ.

Hai người hình như đã có chuẩn bị sẵn, một người né trái, một người lách phải, tránh được hoàn hảo.

Thẩm Yến Chu trước đó đã dặn dò rất kỹ với chú Trần và Lục Hoài Viễn.

Người trong phòng tính khí không tốt, có khả năng là có xu hướng bạo lực. Khi vào khám thương hay đưa cơm thì phải hết sức cẩn thận.

Bác Trần và bác sĩ Lục chờ anh đi khỏi là lập tức hí hửng chạy tới.

Thật sự là quá tò mò! 

Bác Trần làm quản gia ở biệt thự gần mười năm, có thể nói là chứng kiến Thẩm Yến Chu lớn lên.

Ban đầu tưởng rằng người như anh sẽ cô độc cả đời, ai ngờ được là tối qua lại bỗng nhiên ôm một người về.

Người nọ lúc ấy rúc trong lòng anh, ở xa không thấy rõ mặt mũi thế nào.

Là ai, bác cũng không dám hỏi.

Nhưng bác biết rõ, người mà thiếu gia nhà mình có thể ôm về, lại còn sống… thì chắc chắn không phải người bình thường.

Tò mò suốt cả đêm, muốn ăn dưa cũng không dám.

Còn Lục Hoài Viễn là bạn chí cốt của Thẩm Yến Chu cũng là viện trưởng bệnh viện tư nhân lớn nhất đế đô.

Sáng nay vừa tỉnh đã bị Thẩm Yến Chu lôi tới tận đây.

Anh nói với hắn, tối qua nhặt được một người về nhưng vì không nghe lời nên ra tay hơi mạnh nên nhờ hắn xử lý chút.

Mới đầu nghe vậy, Lục Hoài Viễn còn tưởng anh lại đánh ai thành bò rồi.

Nhưng câu sau mới khiến CPU của hắn suýt bốc khói.

“À, nhớ nhẹ tay một chút. Cậu ta là lần đầu tiên, chắc đau lắm.”

Lục Hoài Viễn đứng hình cả phút.

Ra tay mạnh tay? Lần đầu tiên?

Chẳng lẽ ý anh là…

Thẩm Yến Chu không thèm giải thích mà để mặc hắn đứng đó bàng hoàng rồi bỏ đi luôn.

Vì thế mà giờ đây, khi cả hai người họ nhìn thấy Lâm Uyên đang nằm trên giường… biểu cảm ai nấy đều đỉnh của chóp.

“Cậu Lâm, cậu đừng kích động. Thiếu gia dặn cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.” Bác Trần nói với giọng hòa nhã.

Lục Hoài Viễn đẩy nhẹ gọng kính gọng vàng: “Cậu đừng sợ, vết thương không xử lý dễ nhiễm trùng lắm nên tôi sẽ nhẹ tay thôi…”

“Các người con mẹ nó…”

Lâm Uyên chịu không nổi nữa, chỉ muốn bấm tay kết ấn mà niệm chú triệu mấy con dã quỷ tới lôi hai người này đi cho rồi.

Nhưng cậu vừa động tay mới phát hiện, bản thân tối qua không biết bị Thẩm Yến Chu trói bao lâu, cổ tay trầy xước khỏi nói, giờ mỗi đốt ngón tay đều cứng đờ, không còn chút sức lực nào.

Ngay cả ấn chú cũng kết không xong!

Lâm Uyên nghiến răng đến kèn kẹt kèn kẹt.

“Nếu mấy người dám lại gần thêm bước nào nữa thì có tin tôi cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ?!”

Lục Hoài Viễn nhíu mày nhẹ nhẹ.

“Từ góc độ chuyên môn mà nói, cắn lưỡi chết được là do mất máu quá nhiều hoặc ngạt thở. Nhưng tôi đang ở đây, hai cái đó đều không thể xảy ra.”

“Cho nên cho dù cậu có cắn lưỡi cũng không chết được đâu. Chỉ là sẽ đau muốn chết, còn có khả năng tàn tật sẽ ảnh hưởng chức năng luôn!”

Ngữ khí anh ta nghiêm túc đến mức như đang giảng bài cho sinh viên y khoa.

Lâm Uyên tức muốn bốc khói, lồng ngực phập phồng dữ dội.

“Tôi có kêu anh phổ cập khoa học không?! Biến! Cút hết cho tôi! Ngay lập tức!”

Thấy cậu xúc động như vậy, Lục Hoài Viễn với chú Trần liếc nhau một cái, cuối cùng quyết định vẫn nên rút lui chiến lược.

Dù sao thì Thẩm Yến Chu cũng dặn họ phải cẩn thận hầu hạ.

Lỡ chọc vị tổ tông nhỏ này phát điên gây chuyện gì, cho dù là bạn chí cốt như Lục Hoài Viễn cũng không gánh nổi.

Bác Trần: “Vậy được rồi cậu Lâm, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Có gì cần cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong thì cùng Lục Hoài Viễn rút lui khỏi phòng.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Lâm Uyên mới nâng bàn tay cứng đờ của mình mà mò tìm di động.

Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.

Ngay cả dải lưng vải đeo người cũng biến mất.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị Thẩm Yến Chu cầm mất.

Lâm Uyên hít sâu một hơi, kéo theo thân thể gần như rã rời đi ra cửa phòng mà mở cửa ra.

Bên ngoài đứng bốn vệ sĩ mặc đồ đen cao to lực lưỡng.

Người cầm đầu giơ tay chặn cậu lại, mặt không cảm xúc: “Cậu Lâm, Thẩm tổng căn dặn là cậu không được rời khỏi phòng.”

Lâm Uyên cắn răng.

Không nói gì, tiếp tục thử hoạt động ngón tay.

Chờ khi cảm giác ngón tay hết cứng, đã có thể linh hoạt uốn lượn và dùng lực thì cậu lập tức bấm tay niệm chú, kết ấn.

Hành lang đột nhiên nổi gió lạnh.

Chỉ chốc lát sau, bốn vệ sĩ như bị cái gì đó quấn lấy.

“Ê, có chuyện gì vậy?”

“Ai đang túm cổ áo tôi?!”

Một luồng sức mạnh vô hình kéo bốn người lảo đảo ngã nghiêng.

Dù bọn họ thân thủ không tệ, nhưng không thể đánh lại đám dã quỷ vô hình vô ảnh.

Có người bay thẳng ra đập vào tường, có người lăn lộn xuống cầu thang.

Rất nhanh, chướng ngại đã được dọn sạch.

Lâm Uyên cắn răng chịu đau mà lao xuống cầu thang, chạy thẳng đến cổng lớn.

Bác Trần trợn tròn mắt.

Ông không hiểu thiếu niên kia làm cách nào thoát khỏi vòng vây của bốn vệ sĩ.

Tính lao ra ngăn lại, nhưng cũng bị dã quỷ của cậu xô ngã một cú.

“Bác Trần, nói lại với Thẩm Yến Chu giùm tôi một câu là anh ta đúng là đồ chó điên!”

Lâm Uyên nghiến răng mắng xong, chạy thẳng ra khỏi sân biệt thự.

Chạy liền một mạch ra khỏi khu biệt thự.

May mà trước giờ cậu sống trong núi, chạy như điên trên sườn núi là hoạt động yêu thích nhất.

Cho nên dù toàn thân đau đến muốn chết, nhưng chân vẫn chạy rất bốc.

Chạy tới tận đường lớn, cuối cùng cậu mới dừng lại mà há miệng thở dốc.

Lúc này cậu mới sực nhớ ra bản thân hiện tại, chẳng có nơi nào để đi cả.

Di động cùng thắt lưng vải đều bị Thẩm Yến Chu tịch thu.

Không có tiền, không có giấy tờ tùy thân, cậu ngay cả thuê nhà nghỉ cũng không được.

Cậu nghĩ nghĩ rồi quyết định đi báo cảnh sát.

Bắt cái tên chó điên kia lại, bắt anh ta trả đồ cho cậu.

Sau khi hỏi thăm, cậu đi về phía đồn cảnh sát gần nhất.

Xung quanh toàn là những tòa cao ốc sát nhau.

Bỗng nhiên, ánh mắt cậu bị một màn hình LED khổng lồ trên tòa nhà đối diện thu hút.

Trên đó đang phát tin tức xã hội.

Không có âm thanh, nhưng vẫn nhìn hiểu được nội dung.

Trong hình, một đám phóng viên kênh tài chính đang phỏng vấn một thanh niên tuấn tú.

Bên cạnh ảnh người đàn ông kia hiện dòng chữ: Tổng tài Tập đoàn Long Thịnh thủ đô là Thẩm Yến Chu.

Sau đó là hình ảnh anh đang tham dự tọa đàm cùng vài chính khách nổi tiếng ở thủ đô.

Lâm Uyên trố mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đến mức không thật nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng kia mà lòng lạnh đi mấy phần.

Tên chó điên đó không ngờ thân phận lại lớn như vậy!

Chả trách trên người mang khí chất dữ dằn đến thế!

Cậu trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Tăng tốc bước chân tiến vào đồn cảnh sát.

Cậu không chú ý là sau lưng có một người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm. Lúc cậu vừa bước vào cửa lớn đồn cảnh sát thì người đó lại âm thầm quay đầu rời đi.

Khi Lâm Uyên đang trình bày với cảnh sát tiếp nhận vụ việc, kể rằng mình bị Thẩm Yến Chu giam giữ hay thậm chí còn bị thương tổn thân thể, sắc mặt của cảnh sát có hơi khó tả.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng người cậu tố giác là Tổng tài Tập đoàn Long Thịnh, một trong những doanh nhân trẻ hàng đầu thủ đô thì cảnh sát đứng bật dậy.

“Cậu chờ một chút, chúng tôi cần xác minh lại một số thông tin.”

Nói xong, liếc cậu một cái đầy thâm ý rồi quay người rời đi.

Lâm Uyên thở hắt ra một hơi dài.

Chó điên, cứ chờ đó cho tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play