Cơ thể cậu bị ném thật mạnh xuống chiếc giường mềm mại, lực đánh quá lớn khiến cho Lâm Uyên khó khăn lắm mới lấy lại được ý thức.
Cậu mở to mắt mới phát hiện ra mình đã bị đưa tới một căn phòng cực kỳ xa hoa và rộng lớn.
Lúc này, người đàn ông đang đứng ngay mép giường, với ánh mắt lạnh lẽo đè nén mà cúi đầu nhìn cậu đầy ngạo mạn.
Trong lòng Lâm Uyên hoảng loạn đến mức muốn quỳ lạy.
Cậu lật người một cái lăn lông lốc, định hướng về phía bên kia giường mà chạy.
Nhưng lại bị Thẩm Yến Chu túm lấy một cái, nắm mắt cá chân kéo ngược trở về.
Anh chăm chú nhìn mắt cá chân trắng nõn của cậu, ánh mắt lập tức nhuốm màu đỏ mơ hồ.
Đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi: “Muốn lăn lộn, thì chịu tội là đúng rồi.”
“Tôi hỏi cái gì thì cậu phải trả lời cái đó!”
Giọng nói anh không lớn, nhưng cảm giác ra lệnh lại vô cùng đè nén.
Anh cúi người chống lên người cậu, mạnh mẽ đè vai cậu lại, ánh mắt hạ thấp nhìn thẳng vào mặt cậu: “Tại sao lại trộm thân thể tôi?”
Lâm Uyên sắp khóc đến nơi: “Em thật sự không có ác ý! Em vừa mới xuống núi để tìm ba mẹ, em thật sự trúng âm độc rồi! Trên người anh dương khí vượng nên em liền… liền… Anh ơi, thật sự xin lỗi!”
Khuôn mặt trắng nõn trong sáng của cậu vì căng thẳng mà đỏ lên.
Giờ phút này, Thẩm Yến Chu cơ bản đã xác định là đứa nhóc này không nói dối.
Vừa nãy trong xe, anh đã lục túi hành lý mà cậu mang theo bên mình.
Bên trong chỉ có một tấm chứng minh thân phận, một túi Ngũ Đế tiền, hai quyển sách thuật pháp về quẻ tượng và một ít đồ ăn, ngoài ra không có gì khác.
Có thể thấy được, cậu không phải do những kẻ muốn lấy mạng anh trong Thẩm gia phái đến.
Những món đồ như thế này, tuyệt đối không phải những gì một sát thủ được huấn luyện bài bản mang theo người.
Đứa nhóc này không rõ đang làm gì, nhưng đúng là có dính dáng tới huyền học. Cho nên mấy chuyện âm độc, dương khí gì đó thì cũng tạm coi là có lý.
Nhìn người đang giãy giụa trên giường, ánh mắt của Thẩm Yến Chu dần dần dịu lại.
“Dùng tôi để giải độc?” Anh chậm rãi mở miệng, khóe môi cong lên rất nhẹ, “Lá gan cũng không nhỏ.”
“Anh ơi, anh có thể buông em ra trước không, chúng ta có gì thì từ từ nói!” Lâm Uyên khẩn cầu.
“Buông ra, lỡ cậu chạy thì sao.”
Thẩm Yến Chu nói, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cậu rồi hơi nâng lên.
Lâm Uyên vội vàng kêu lên: “Em không chạy! Em đảm bảo không chạy!”
Thẩm Yến Chu không để tâm, đổi sang một chủ đề khác.
“Con người tôi xưa nay không làm chuyện thua lỗ. Cậu dùng tôi để giải độc, thì tôi nhất định phải lấy lại chút gì đó thì mới coi như huề nhau.”
“Anh, anh muốn làm gì?” Lâm Uyên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch ra.
Thẩm Yến Chu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú mang theo nét khẩn trương của cậu, môi mỏng hơi động, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Làm cậu.”
Câu trả lời vừa thô vừa đơn giản!
Mắt phượng xinh đẹp của Lâm Uyên trợn tròn, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông kia như dã thú săn mồi, môi cậu sợ tới mức run rẩy.
“Không! Không được đâu! Cùng lắm thì… em, em làm anh vui vui xíu, cái này chắc được chứ?”
Cậu giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, hoảng loạn vô cùng.
Thẩm Yến Chu khẽ nhếch má đầy vẻ tà mị: “Đó chỉ là tiền lãi. Còn phải có tiền vốn nữa.”
Đầu Lâm Uyên như nổ tung.
Trong đầu cậu chỉ còn đúng một suy nghĩ.
Tên này điên rồi, phải chạy trốn ngay!
*
Tuy thân thể bị xiềng xích trói buộc, nhưng miệng cậu vẫn còn cử động được.
Cậu nghiêng đầu sang một bên mà cắn mạnh vào cánh tay Thẩm Yến Chu.
“Á ——”
Thẩm Yến Chu rít lên một hơi đau, nhưng tay vẫn không buông ra.
“Cắn người sao?”
Ánh mắt anh vốn còn có phần thong thả, giờ đã tối sầm lại vì giận.
Một tay anh lạnh lùng giữ chặt cổ tay Lâm Uyên rồi ấn mạnh chúng lên đỉnh đầu.
Tay còn lại thì chậm rãi tháo chiếc cà vạt đen trên cổ mình xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh như muốn xuyên thẳng vào Lâm Uyên, không hề vội vã, từng chút một trói chặt hai cổ tay cậu.
Đầu còn lại của cà vạt thì buộc chặt vào đầu giường kiểu Âu sang trọng.
Lâm Uyên trơ mắt nhìn bản thân trong nháy mắt đã mất sạch tự do cùng khả năng phản kháng, đôi mắt xinh đẹp gần như muốn phun lửa.
“Anh, anh! Đồ điên!” Cậu kêu rít lên: “Anh mau thả tôi ra ngay!”
Ánh mắt Thẩm Yến Chu âm u hiểm độc.
“Cắn người như thế mà không phạt một trận, là không biết nghe lời!”
Anh vừa nói vừa xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc đầy gân xanh nổi bật.
Trên đó còn có một dấu răng, máu vẫn đang rỉ ra, trông rất mới.
Luồng khí nguy hiểm lập tức bao vây lấy Lâm Uyên đến mức cậu gần như không thở nổi.
Thẩm Yến Chu tháo khuy áo sơ mi của cậu, cái đầu tiên.
“Đồ khốn! Anh dừng tay lại cho tôi!”
Rồi cái thứ hai.
“Cứu mạng! Buông ra! Đồ chết tiệt!”
Cái thứ ba.
Giọng cậu kêu đến nghẹn lại, yết hầu toàn là mùi máu.
“Cứ tiếp tục chửi đi.” Thẩm Yến Chu cúi người xuống, thong dong kéo áo sơ mi của cậu ra.
Ánh mắt anh trượt xuống, rồi không thể rời đi nổi nữa.
Cậu dáng người thon gọn, nhưng lại có cơ bắp mảnh nhỏ, rắn rỏi.
Vòng eo rõ ràng, nhìn vừa mềm vừa dẻo.
Thẩm Yến Chu cúi đầu nhìn chằm chằm, trong mắt dục vọng càng lúc càng cháy mạnh.
Anh phải thừa nhận, ban đầu thật sự chỉ định dọa dọa cái tên nhóc không biết trời cao đất dày này thôi.
Nhưng giờ thì anh đổi ý rồi.
Anh chưa bao giờ là chính nhân quân tử.
Hai mươi lăm năm qua, anh không gần gũi ai, là vì chưa từng có người khiến anh thấy hứng thú.
Nhưng trước mắt đây thì có rồi.
Cái tên nhóc từ trên trời rơi xuống này, không hiểu sao lại thổi bùng lên ngọn lửa điên cuồng trong anh.
Lâm Uyên vẫn đang gào lên mắng chửi.
Thẩm Yến Chu cúi người xuống, hôn lên môi cậu, chặn hết những lời chửi mắng trong miệng.
Khác hoàn toàn với nụ hôn trên xe lúc trước, lần này Lâm Uyên vùng vẫy dữ dội hơn rất nhiều.
Chân mày Thẩm Yến Chu nhíu lại, sắc mặt càng thêm u tối.
Anh cắn lấy khóe môi cậu.
“Á ——” Lâm Uyên đau quá hít vào một hơi, “Anh là chó hay gì vậy!”
Thẩm Yến Chu răng sắc tiếp tục cắn chặt, đến khi trong khoang miệng mơ hồ có vị máu tanh nhẹ.
“Đau không?” Anh hơi rời ra một chút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, hỏi bằng giọng lạnh như băng.
Đôi môi xinh đẹp của Lâm Uyên nhuốm máu, đỏ rực đến chói mắt.
“Đồ chó điên! Đồ biến thái chết tiệt!” Vì đau đớn, vì tức giận và xấu hổ, mắt phượng của cậu ươn ướt như sắp khóc.
Thẩm Yến Chu bật cười, mặt thì bình thản mà khiến người ta rùng mình: “Vẫn còn chưa đủ biến thái đâu, cậu từ từ cảm nhận nhé.”
“Nhóc con à, đừng quên là cậu trêu chọc tôi trước.”
Anh nói rồi lại dùng môi lại hôn lên cằm cậu.
Rồi lần xuống cổ, xương quai xanh, cả ngực nữa.
Những nụ hôn vừa bá đạo vừa như hình phạt.
Chỗ nào môi anh đi qua, chỗ đó loang lổ vết đỏ.
“Anh dừng lại ngay! Đồ chó điên mất nết!”
Lâm Uyên gào lên đến mức yết hầu căng đỏ.
Cậu giãy mạnh đến mức cổ tay bị cà vạt cọ rát đỏ ửng.
Bàn tay tao nhã lịch thiệp của Thẩm Yến Chu lần tới bên hông cậu, chạm vào dây lưng.
“Còn chửi nữa à? Nếu là tôi thì giờ chắc đang xin tha rồi đó.”
Anh cười nhếch mép, nhưng trong mắt thì như dã thú thấy máu, lạnh lùng mà hưng phấn.
“Quả nhiên còn nhỏ tuổi nên cần phải dạy dỗ cho kỹ mới biết nghe lời!”
Ngón tay anh ngoắc cằm cậu lên.
“Tôi không phải người có kiên nhẫn, nhưng với cậu thì tôi sẵn lòng từ từ chỉ dạy.”
Anh kéo dài giọng, giọng nói khàn khàn, như ma quỷ thì thầm.
“Tôi tên Thẩm Yến Chu. Đêm còn dài lắm nên là Lâm Uyên à, chúng ta từ từ chơi…”
…
Khi Lâm Uyên tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rực.
Một tia nắng lọt qua khe hở rèm nhung thiên nga sang trọng, chiếu vào phòng.
Trong cơn mê man, cậu không biết hiện giờ mình còn hay đã chết.
Bởi vì... thật sự quá đau!
Toàn thân cậu như bị bánh xe nghiền nát, từng cơn đau dữ dội truyền tới như muốn nhắc nhở cậu những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Đêm hôm qua, cậu bị người kia cưỡng ép.
Trong suốt quá trình đó, cậu đã nhiều lần ngất đi rồi lại tỉnh lại.
Cậu ngất đi ở thời điểm mà Thẩm Yến Chu vẫn còn đang làm cậu.
Mà khi cậu tỉnh lại, người kia vẫn còn làm.
Cậu đã chẳng thể nhớ nổi chuyện đó xảy ra bao nhiêu lần.
Lúc này, trong lòng Lâm Uyên chỉ còn sự căm hận. Căm hận tên khốn nạn kia vì đã lợi dụng lúc cậu trúng âm độc. Cũng căm hận chính mình, nếu biết trước sẽ phải đối mặt với một kẻ điên như vậy thì cậu thà để độc phát tác mà chết chứ cũng không bao giờ lựa chọn tiếp cận anh ta.
Lâm Uyên gượng gạo chống người ngồi dậy, kéo lại bộ quần áo bị xé rách tả tơi mà cố gắng che đi cơ thể đầy thương tích.
Cậu ôm lấy đầu, bóp mạnh vào huyệt Thái Dương đang đau như búa bổ.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Chưa kịp mở miệng trả lời thì cửa đã bị đẩy ra, và có hai người bước vào bên trong.
______
Góc nói nhỏ: Lúc Lâm Uyên đổi xưng hô từ em sang tôi là tui nghĩ xưng em thì đang nịn nọt, xưng tôi thì thì thấy tình hình kh nịn được. Bạn nào thấy kh ổn thì có thể bình luận để tui sửa.