Thẩm Yến Chu cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn trong lòng bàn tay mình, ánh mắt khẽ dịu lại.
Thật ra anh cũng không định làm khó cậu.
Nhưng nếu cậu hiểu lầm rồi còn cầu xin anh, thì cho một chút ân huệ cũng chẳng sao.
“… Viết kiểm điểm đi. Viết cho đàng hoàng thì hôm nay tôi sẽ không chạm vào em.”
Lâm Uyên cắn răng, lau lau mắt.
Loại lời sói dữ hổ dữ thế này, chỉ có cái đồ biến thái như anh ta mới nói ra được!
…
Cậu mím môi, mặt đỏ bừng, không nói gì nữa.
Thẩm Yến Chu đưa cho cậu giấy bút, còn đặt thêm cái máy tính bảng làm mặt lót.
“Viết đi, năm nghìn chữ. Phải có thái độ thành khẩn, không được sai chính tả. Sai một chữ thì viết lại từ đầu.”
Lâm Uyên ngoan ngoãn quỳ đầu giường, hàng mày rũ xuống, mặt mũi đều là bất lực và uể oải.
Cứng nhắc đặt người trên giường, mặt mày xị xuống.
Năm nghìn chữ?
Muốn cậu viết kiểm điểm thành luận văn hả?
Độc ác quá rồi!
Nhưng cậu nào dám không viết cho nghiêm túc?
Lâm Uyên cầm bút bắt đầu viết.
Ở đầu trang A4, chính giữa, cậu cẩn thận viết hai chữ “Kiểm điểm”.
Chữ viết rất thanh tú, đúng chuẩn kiểu chữ chân phương.
Lâm Uyên từ nhỏ đã luyện viết với sư phụ. Cậu không thích chữ hành, sư phụ dạy cậu viết kiểu chữ chân phương nhỏ gọn.
Thẩm Yến Chu ngồi bên giường, sát ngay cạnh cậu.
Thấy trên trang giấy trắng là hàng chữ đẹp như tranh thêu, lông mày anh giãn ra.
Bé con này viết chữ rất đẹp, y như người cậu vậy!
Anh nghiêng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Trắng nõn, đỏ ửng, đôi mắt phượng xinh đẹp còn hơi ươn ướt sương mù.
Cái mũi nhỏ thỉnh thoảng co lại một cái.
Đúng là đồ vật vừa tuấn tú lại vừa đáng yêu.
Không được chạm thì thôi, chạm nhẹ một chút chắc cũng không sao?
Anh nghiêng người, môi dừng lại bên má cậu.
Lâm Uyên theo phản xạ nhíu mày, bút run lên. Một chữ đang viết đẹp đẽ, hỏng bét.
Cậu cau mày.
Đã viết được hơn trăm chữ, chẳng lẽ coi như viết phí?
Cậu quay đầu nhìn nhìn Thẩm Yến Chu.
Anh không nói gì mà lại đưa thêm một tờ giấy.
Rút tờ viết sai ra, đặt lên tủ đầu giường.
Lâm Uyên phồng má, bắt đầu viết lại từ đầu.
Lúc cậu viết đến đoạn thứ tư, thứ năm, Thẩm Yến Chu đột nhiên lại nghiêng qua, khẽ mút lên khóe môi cậu.
Tim Lâm Uyên hoảng loạn, ngòi bút lại sai thêm một chữ.
Khóe môi Thẩm Yến Chu cong lên thành một nụ cười xấu xa.
Rút giấy ra, lại đưa thêm một tờ trắng trơn.
Đến lần thứ ba bị anh quấy phá khiến phải bỏ đi mấy trăm chữ, Lâm Uyên hoàn toàn hết sức chịu đựng.
“Anh… đừng bắt tui viết lại nữa được không?”
Thẩm Yến Chu dịu dàng lắc đầu: “Không được.”
Lâm Uyên ỉu xìu mặt mày: “Anh cứ luôn quấy rầy như vậy thì tui viết tới khi nào mới xong năm nghìn chữ đây?”
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt ảm đạm ấm ức: “Tra tấn tui thì vui lắm sao?”
Trái tim Thẩm Yến Chu mềm nhũn.
Anh giật cây bút trong tay cậu, ném sang bên cạnh, rồi vỗ vỗ đùi mình.
“Lên đây, cho tôi ôm một lát thì khỏi viết kiểm điểm nữa.”
Lâm Uyên chậm rì rì bò lên đùi anh.
Thẩm Yến Chu ôm lấy cậu thật chặt vào lòng.
Siết thật chặt.
“A —————” Lâm Uyên phía sau lưng tê rần một cái.
Thẩm Yến Chu vội nới lỏng, bàn tay né tránh chỗ bị thương sau lưng cậu, dịu dàng xoa nhẹ lên eo cậu.
Chân cậu đã sớm quỳ đến tê dại.
Giờ phút này ngả người tựa trong ngực anh, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm lấy cậu thật ổn định và an toàn.
… Hoàn toàn bị anh khống chế, bị bao bọc trọn vẹn, nhưng tư thế ấy lại thực sự rất thoải mái.
Lâm Uyên khẽ thở ra một hơi, khép mắt lại.
…
Giống như sợ sẽ làm đau cậu vậy, chỉ lướt qua rồi ngừng lại, chẳng có chút thô bạo nào cả.
Lâm Uyên siết chặt tâm lý cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Cơ thể cũng mềm hơn nhiều.
Thẩm Yến Chu ôm cậu vào lòng mà không nỡ buông tay.
“Lâm Uyên à đừng chạy nữa. Ngoan ngoãn ở lại bên tôi, có được không?” Giọng anh khàn khàn, lại nhẹ nhàng dịu dàng.
Lâm Uyên hiếm khi được yên bình trong chốc lát, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng theo lời anh.
Tiếng như thì thầm ấy làm lòng Thẩm Yến Chu dâng lên một dòng nước ấm.
Anh cúi xuống, hôn một cái lên cổ cậu, để lại một dấu đỏ thắm.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Bác Trần báo cơm trưa đã sẵn sàng.
Thẩm Yến Chu hít sâu một hơi, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, rồi mới chịu buông ra.
“Đi ăn thôi.” Anh cười nói, trong mắt ánh lên ý cười dịu dàng.
Lâm Uyên gật đầu.
Cậu thật sự đói bụng.
Cảm giác như đã rất lâu không được ăn cơm vậy!
Cậu đi theo sau Thẩm Yến Chu xuống lầu, bước vào phòng ăn.
Phòng ăn rất xa hoa.
Bàn dài hình bầu dục bằng gỗ đặc, ghế tựa lưng cao cũng làm từ gỗ đặc. Bộ đồ ăn trên bàn đều làm từ bạc, ánh lên sắc sáng long lanh.
Thẩm Yến Chu ngồi vào ghế chủ, khoanh tay, bảo Lâm Uyên ngồi bên cạnh mình.
Bữa trưa vô cùng phong phú.
Lâm Uyên đã một ngày một đêm chưa ăn gì, nên vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm.
Thẩm Yến Chu chỉ ăn một chén cháo nhỏ, kèm một cái bánh bao chiên, thời gian còn lại thì ngồi nhìn cậu ăn.
Không hiểu sao, trong lòng anh nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Căn nhà vốn lạnh lẽo này, bởi vì có Lâm Uyên, dường như… đã trở thành một ngôi nhà thực sự?
Đối với cái gọi là “nhà”, Thẩm Yến Chu vừa xa lạ vừa khao khát.
Từ nhỏ anh sống trong viện phúc lợi đầy lạnh nhạt, lớn lên giữa cảnh nhân tình ấm lạnh. Mười mấy tuổi bắt đầu lăn lộn trong giới giang hồ, lưỡi dao máu tươi, cho dù có trở lại Thẩm gia thì nơi đó cũng chưa từng là nhà của anh.
Giờ phút này, nhìn thấy Lâm Uyên ngồi bên cạnh, ăn ngon lành mà làm anh rất muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Rốt cuộc anh đang làm sao vậy?
Thẩm Yến Chu ánh mắt thoáng buồn, bưng ly nước chanh uống một hơi cạn.
Tâm trạng đang dao động khó khăn lắm mới bình ổn lại được.
Anh múc một chén canh cá cho Lâm Uyên.
Rồi trêu chọc cậu: "Cái tiểu quỷ kia của em rất lợi hại, đánh cho vệ sĩ mạnh nhất của tôi bò lăn ra. Sao em không gọi mấy con ma đó ra đối phó tôi luôn đi?”
Lâm Uyên miệng còn đầy cơm.
Không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Gọi rồi, nhưng tụi nó không gây thương tích cho anh được…”
Vừa dứt lời, cậu liền hối hận.
Ngước mắt lên, dè dặt đánh giá sắc mặt của anh.
Cũng may, anh không nổi giận.
Ngược lại còn tỏ vẻ hứng thú: “Vậy à? Sao lại vậy?”
Lâm Uyên suy nghĩ một chút: “Có thể vì… anh mạng cứng.”
Nghe tới đó, ánh mắt Thẩm Yến Chu khẽ lay động.
Anh thật sự mạng cứng.
Năm đó, vụ tai nạn xe do người sắp đặt đã cướp đi sinh mạng cha mẹ anh, chỉ có anh còn sống.
Khi ba tuổi, trong khoảnh khắc xe lao xuống vực vì thắng không ăn, mẹ anh ôm chặt lấy anh vào lòng.
Ngay trước khi xe bốc cháy nổ tung, cha anh còn đang hấp hối đã cố đẩy anh ra khỏi xe.
Một mình anh đi lạc giữa núi rừng đen ngòm không biết bao lâu.
Từ lúc trời tối cho tới bình minh, cuối cùng mới đi được ra đến đường lớn.
Sau đó được người tốt bụng cứu giúp, đưa vào viện phúc lợi.
Nếu không phải mạng cứng thì anh cũng không thể sống được tới hai mươi mấy tuổi như bây giờ để báo thù cho cha mẹ.
Thẩm Yến Chu ánh mắt u ám trong thoáng chốc.
Làm cho Lâm Uyên bên cạnh lại hoảng sợ.
“Anh ơi… tui nói sai gì sao?” Cậu nhỏ giọng, lo lắng hỏi.
Thẩm Yến Chu hoàn hồn, mỉm cười dịu dàng với cậu.
“Không sao.” Anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm của cậu, “Ngoan lắm.”
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Là Thẩm lão gia gọi tới.
Thẩm Yến Chu đứng dậy, đi qua một bên nghe máy.
Tiếng gào giận dữ của Thẩm lão gia truyền tới.
“Thẩm Yến Chu! Mày thật quá đáng! Mày đã hứa với tao thế nào? Tại sao lại đưa Yến Huy vào chỗ chết hả?”