Thẩm Yến Chu ôm Lâm Uyên bước vào biệt thự.
Quản gia Trần đã chuẩn bị sẵn hộp thuốc nhỏ.
"Thiếu gia, bác sĩ Lục bảo người đem thuốc mỡ trị thương đưa tới rồi." Ông nói, đưa hộp thuốc vào tay Thẩm Yến Chu.
Thuận tiện liếc mắt nhìn người trong ngực anh một cái.
Bác Trần âm thầm tặc lưỡi.
Tiểu thiếu gia lúc này ngoan ngoãn như mèo con, chứ mới sáng hôm qua thôi còn mắng chửi hăng lắm!
Thẩm Yến Chu ghé tai ông nói nhỏ một câu, sau đó chân dài sải bước, trực tiếp lên lầu vào phòng ngủ.
Ở trên xe vẫn còn giãy giụa, mà giờ phút này, Lâm Uyên lại vô cùng yên lặng.
Thật ra, ngay khi bước vào biệt thự thì cậu đã không dám manh động nữa rồi.
Bởi vì đối với nơi này, cậu vẫn còn ám ảnh.
Một đêm mưa bão, gió rít, cậu vẫn chưa thể nào quên được.
Cậu thật sự không dám chọc tức cái người điên này lần nữa.
Anh ta mà nổi điên thật thì có thể nuốt cậu sống luôn ấy chứ!
Vào đến phòng ngủ, Thẩm Yến Chu đặt người ngồi lên ghế sofa.
…
Anh nắm lấy tay cậu: “Đừng nhúc nhích, lưng em có vết thương nên bác sĩ dặn phải bôi thuốc đúng giờ.”
Lâm Uyên khẽ nhíu mày.
“Để tôi tự làm!” Cậu lầm bầm, rồi chậm rì rì cởi nút áo.
…
Đồng tử của Thẩm Yến Chu hơi co lại.
Yết hầu cũng khẽ động một cái.
Lâm Uyên cắn răng, cúi đầu thật thấp.
Mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Thẩm Yến Chu nhìn thấy vết đỏ thẫm có tia máu sau lưng cậu, trong lòng tức đến run rẩy.
Cậu vốn đã yếu ớt, thế mà cái tên súc sinh Thẩm Yến Huy kia lại xuống tay ác đến thế!
Tên đó, quả nhiên đáng chết!
Khóe miệng Thẩm Yến Chu giật giật.
Anh lấy thuốc mỡ từ trong hộp ra, vắt một ít rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương sau lưng cậu.
Lưng cậu cũng rất đẹp. Làn da trắng như sữa, bờ vai cong mềm mại, xương bướm nhỏ xinh, mê người vô cùng.
Anh muốn đưa tay sờ thử, nhưng lại cố kìm.
Giờ chưa phải lúc.
"Xong rồi chứ?" Lâm Uyên dè dặt hỏi, “Tôi có thể xuống được chưa?”
Giọng Thẩm Yến Chu trầm xuống: “Thuốc thì xong rồi. Nhưng em còn nợ tôi một lời xin lỗi, nhớ không?”
Bác sĩ Lục dặn anh, hiện tại cơ thể cậu rất yếu, nên phải nhẹ tay một chút.
Anh có thể không đụng vào cậu, nhưng trừng phạt vì bỏ trốn là chuyện không thể bỏ qua.
Anh buông người ra khỏi đùi mình.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu.
Lâm Uyên cau mày.
Không biết Thẩm Yến Chu lại định làm gì, trong lòng thì thấp thỏm lo lắng.
…
…
“Duỗi tay ra!” Giọng anh không lớn, nhưng đầy uy lực.
Lâm Uyên nhíu mày, nhưng vẫn duỗi tay ra.
Thẩm Yến Chu nắm lấy tay cậu.
"Xin lỗi đi!" Anh ra lệnh, giọng đầy lạnh lùng.
…
…
“Đau không?”
Lâm Uyên vừa rút tay vừa hít hít mũi: “Có…”
Thẩm Yến Chu hừ một tiếng: “Đau mới nhớ lâu!”
“Thật sự biết lỗi chưa?”
“Rồi…” Giọng mũi của cậu nghẹn ngào, nghe mà khiến người ta mủi lòng.
Giọng Thẩm Yến Chu vẫn lãnh đạm: “Thật sự không chạy nữa?”
Giọng Lâm Uyên lúc này yếu đến mức không có chút khí lực nào, mềm mại, uất ức lắc đầu: “Chạy không thoát mà…”
Dường như Thẩm Yến Chu rất hài lòng: “Lại trốn nữa thì tôi đánh gãy chân em luôn.”
Anh vừa nói, vừa lấy một thứ gì đó trong túi ra.
"Quà nhỏ cho em nè." anh đưa tới trước mặt cậu.
…
Thẩm Yến Chu cười thầm trong lòng.
Nhóc con này dạo này càng lúc càng biết điều, biết làm nũng với anh, không còn như trước chửi ầm lên nữa.
“Ừ.” Anh hừ nhẹ, “Vậy thì để đó trước, xem biểu hiện của em.”
Lâm Uyên cúi đầu kéo lại áo sơ mi, mới phát hiện áo đã bị xé rách từ lâu.
Đúng lúc ấy, bác Trần gõ cửa bước vào.
Thẩm Yến Chu nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, dùng thân mình che lại bộ quần áo lộn xộn của cậu.
Bác Trần đặt một bộ đồ ở nhà mới tinh ở gần cửa rồi lui ra.
Thẩm Yến Chu buông cậu ra, cầm lấy quần áo đưa cho cậu.
“Thay đi, tôi bảo bác Trần lấy đúng số đo của em mà mua đấy.”
Lâm Uyên nhận lấy bộ đồ, vội vàng mặc vào.
Cậu còn đưa tay lau nước mắt trên má.
Bộ đồ trắng, chất vải mềm mịn, hơi rộng một chút, khiến cả người cậu vừa mềm mại vừa đáng yêu như một cục bông nhỏ.
Cổ áo hơi trễ, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, tinh xảo đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Thẩm Yến Chu nắm lấy cổ tay cậu, dắt về phía phòng ngủ.
…
Một hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.