Thẩm Yến Chu nghe xong thì cau mày.
“Ông nội, ông nói gì cơ? Anh tư bị làm sao rồi?”
Lão gia thét lên: “Đừng có mà giả ngu với tao!”
Thẩm Yến Chu mím môi: “Ông nội, để con qua đó nói chuyện trực tiếp.”
“Tốt nhất là mày đến nhanh lên!” Gầm xong một câu, lão gia bực mình cúp máy luôn.
Khóe môi Thẩm Yến Chu cong lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Anh quay lại bàn ăn.
Bàn tay thon dài đặt nhẹ lên vai Lâm Uyên.
“Tôi phải ra ngoài một lát. Em cứ ăn tiếp đi. Ăn no rồi thì ở biệt thự chơi, có hồ bơi, phòng gym, phòng chiếu phim, em có thể hỏi bác Trần.”
“Nhưng đừng chơi mệt quá, nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Cuối cùng, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu: “Tiểu Uyên ngoan nhé.”
Lâm Uyên cảm thấy, giây phút đó, Thẩm Yến Chu giống như có mùi vị của một ông bố thực thụ.
Cậu chỉ khẽ gật đầu ứng phó.
Rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ánh mắt Thẩm Yến Chu dừng lại trên má cậu một chút rồi sau đó mới quay người rời khỏi phòng ăn.
Thấy anh rời đi, Lâm Uyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, hơi cụp mắt xuống.
Cái biệt thự xa hoa lộng lẫy này, giống như một chiếc lồng chim mạ vàng.
Thẩm Yến Chu giam cậu ở đây, biến cậu thành món đồ chơi riêng của anh ta.
Người đàn ông này vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ, cậu hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Nhưng cậu không phải kiểu người biết nhịn nhục mà ngồi chờ chết.
Cậu nhất định phải trốn ra ngoài. Nhưng phải tìm cách thật an toàn mới được.
Nếu không, buổi sáng chạy trốn thì buổi chiều bị đánh gãy chân là chuyện bình thường!
Trước mắt việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm được cha mẹ ruột của mình.
Có gia đình thì cậu sẽ không còn là lục bình cỏ dại nữa.
Có người thương yêu, có người bảo vệ, Thẩm Yến Chu muốn bắt nạt cậu cũng phải dè chừng.
Nhưng mà đế đô to như vậy thì biết đi đâu mà tìm người nhà mình chứ?
Năm đó, sư phụ nhặt được cậu ở sau núi, chẳng có bất kỳ giấy tờ gì chứng minh thân phận.
Sư phụ nói lúc đó cậu chỉ mới vài tháng tuổi.
Trong cái nôi nhỏ chỉ có một xấp tiền, ngoài ra chẳng có gì có thể xác nhận thân phận cả.
Sư phụ mang cậu về nuôi, cho theo họ Lâm, đặt tên là Lâm Uyên.
Từ nhỏ đến lớn, cứ hễ giận dỗi là cậu lại giở trò, đòi xuống núi đi tìm cha mẹ ruột.
Sư phụ lần nào cũng ngăn lại, không cho đi.
Dĩ nhiên, thật ra cậu cũng chẳng có ý định rời khỏi sư phụ mà chỉ là muốn chọc giận ông ấy thôi.
Mấy hôm trước, sư phụ biết trước cái chết sắp đến nên gọi cậu đến bên giường, dặn sau khi ông mất thì cậu phải xuống núi đến đế đô tìm cha mẹ ruột.
Lần này, cậu lại đặc biệt nghe lời.
Sau khi sư phụ về với tiên tổ, cậu dùng gần như toàn bộ tài sản ông để lại để lo tang lễ cho ông.
Sau đó mang theo lời dặn mà xuống núi.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Lâm Uyên đỏ lên.
Cậu nhớ sư phụ quá!
Trên đời này, người duy nhất yêu thương cậu, đã không còn nữa.
Nghĩ lại hồi đó còn hay chọc giận ông, còn cứ thích chống đối.
Đúng là không ra gì!
Cậu lau mắt, mím môi đầy tủi thân.
Bên ngoài phòng ăn, bác Trần đang định bước vào để dẫn Lâm Uyên đi làm quen nhà, thì thấy cậu nhóc đang lén lau nước mắt.
Bác Trần thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này cũng đáng thương thật. Nghe nói là cô nhi, chẳng có ai nương tựa.
Cậu chủ nhà mình tính tình lại vừa lạnh vừa cứng, không biết đứa nhỏ này có chịu đựng nổi không.
Bác Trần gọi một cô hầu gái đến, cố ý nói to: “Lát nữa cậu Lâm ăn xong thì chuẩn bị một chút nhé!”
Lâm Uyên nghe thấy, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt.
Lúc này bác Trần mới chậm rãi đi vào.
“Cậu Lâm, thiếu gia dặn tôi dẫn cậu đi dạo quanh biệt thự làm quen với mọi thứ.”
Lâm Uyên cụp mắt xuống, lắc đầu rồi nói giọng trầm thấp: “Không cần đâu, tôi mệt rồi nên muốn về phòng nghỉ một lát.”
Nói xong, cậu đứng dậy đi ra cửa.
Bác Trần đi theo sau lưng cậu.
Do dự một chút rồi vẫn nói: “Cậu Lâm à, thật ra thiếu gia rất tốt với cậu. Chỉ là... cậu ấy không giỏi biểu đạt mà thôi...”
Lâm Uyên quay đầu lại, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên thứ cảm xúc khó tả.
Là oán giận, buồn đau hay bất lực, bác Trần cũng không phân biệt nổi.
“Anh ta tốt với tôi á? Tôi nên cảm ơn anh ta sao?”
Bác Trần: “.....”
Lâm Uyên nói xong thì quay đầu đi thẳng.
Bác Trần khẽ lắc đầu.
Ông đến làm quản gia ở biệt thự này từ khi Thẩm Yến Chu mới 17 tuổi, nên vẫn hiểu rõ anh phần nào.
Khi đó, Thẩm Yến Chu còn là người trong xã đoàn. Dù tuổi còn trẻ, nhưng đã là tâm phúc được đại ca coi trọng nhất.
Cái biệt thự này cũng là đại ca xây riêng cho anh.
Mấy năm nay, từ một đại ca xã hội đen đến tổng tài tập đoàn, trên mặt thì đấu đá tranh giành, dưới mặt thì dao kiếm lóe sáng sống chết từng giây. Anh nói cười mà đưa ra sát lệnh, quyết đoán vô cùng.
Tuy bên cạnh lúc nào cũng có người vây quanh tán tụng, nhưng anh giống như con sói cô độc, trong lòng chưa từng để ai chiếm lấy một chỗ.
Nhưng từ khi Lâm Uyên xuất hiện hai ngày trước thì mọi chuyện không còn như cũ nữa.
Bác Trần chỉ cần liếc mắt là biết, đứa nhỏ này chính là điểm yếu của Thẩm Yến Chu!
Lâm Uyên lên đến lầu hai nhưng cậu không muốn vào phòng ngủ.
Căn phòng đó mang đến cho cậu cảm giác sợ hãi và ghê tởm quá sâu sắc.
Cậu đi vào một căn phòng bên cạnh.
Nhìn qua thì giống như thư phòng.
Vừa mới ngồi xuống, bác Trần lại gõ cửa.
Lâm Uyên hướng ra ngoài gọi: “Bác Trần, cháu muốn ở một mình một lát.”
Giọng bác Trần vang lên từ khe cửa.
“Cậu Lâm à, thiếu gia vừa gọi lại bảo tôi mua cho cậu điện thoại mới. Mọi thứ đều được cài đặt sẵn rồi, đặt ở trên bàn máy tính trong phòng này.”
Lâm Uyên nhìn sang bàn.
Quả nhiên, ở góc bàn máy tính có một chiếc điện thoại iPhone hoàn toàn mới, là mẫu mới nhất.
Cậu cầm lấy rồi mở lên. Tất cả ứng dụng trong điện thoại cũ của cậu đều được chuyển sang đầy đủ, còn có thêm vài trò chơi và phần mềm giải trí mới.
Trong WeChat có một tin nhắn mới.
Cậu mở ra, là tin từ Thẩm Yến Chu vừa gửi đến.
“Điện thoại cũ tôi vứt rồi nên là dùng cái này đi.”
Lâm Uyên thật sự không thấy điện thoại cũ của mình có gì không tốt, đối với chiếc điện thoại đắt tiền này cũng không hề hứng thú.
Cậu không trả lời, thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Mở phần ví trong WeChat để xem thử mình còn bao nhiêu tiền.
Vừa nhìn, mắt cậu lập tức mở to.
Số dư hiện tại, vậy mà có tới hai trăm nghìn hai trăm!
Chỉ có hai trăm là tiền cậu có từ trước.
Cậu không nhịn được bật cười.
Đây là đãi ngộ của chim hoàng yến à?
Cậu khẽ thở dài một hơi.
Tâm trạng có chút rối bời.
Cậu mở giao diện video ngắn, lơ đãng lướt cho đỡ đầu óc.
Lúc này, một phòng livestream tên “Thầy Bạch đại sư xem bói” lọt vào mắt cậu.
Trong hình, Bạch đại sư khoảng hơn 50 tuổi, mặc áo dài màu đen, gầy gầy mặt đen sì.
Trước mặt ông ta là một cái bàn nhỏ có ấm trà tinh xảo.
Một con rùa nhỏ đen nhánh cùng ba đồng xu được đặt trên bàn.
Bạch đại sư đang livestream bói cho người xem. Ở góc phải bên dưới là một phụ nữ trung niên.
Lâm Uyên nhấn vào phòng livestream, muốn xem chút náo nhiệt để giải tỏa tâm trạng.
Đúng lúc vừa vào thì phần xem bói bắt đầu thì người phụ nữ bắt đầu kể lể.
“Thầy ơi, con năm nay đã 35 rồi, có được đứa con này không dễ đâu!” Bà ta nói.
“Con hay bị sảy thai, trước đã mất hai bé rồi! Giờ muốn nhờ thầy coi giùm xem đứa bé này có sinh ra được bình an không?”
“Hôm qua lúc đăng ký xếp hàng ở hậu trường, con đã gửi bát tự cho thầy rồi.”
Bạch đại sư gật đầu: “Được. Để tôi xem chút.”
Ông cúi đầu nhìn sổ ghi chép.
“Ừm, ở đây rồi. Chờ chút để tôi gieo quẻ cho cô.”
Bạch đại sư bỏ ba đồng xu vào trong mai rùa.
Ngồi thẳng lưng, hai tay ôm mai rùa, nhắm mắt nhẹ nhàng lắc vài cái.
Khi xu bên trong đã quay vòng một lúc, ông đổ ra bàn.
Nhìn kỹ rồi ghi chép vài nét bút lên giấy.
Tiếp tục lặp lại quá trình đó năm lần nữa.
Sau khi ghi lại sáu quẻ, ông nghiên cứu một lúc rồi gật đầu.
“Ừm, sáu hào đều là dương hào, quẻ Càn. Chỉ cần sắp xếp lại bố cục trong phòng, thai này có thể thuận lợi sinh ra!”
Người phụ nữ nghe xong vui mừng khôn xiết: “Vậy nhờ thầy bố trí giúp con với ạ!”
Bạch đại sư mặt hơi hiện vẻ tự đắc, gật đầu: “Chuyện đó dĩ nhiên rồi.”
Trước màn hình, Lâm Uyên lại cau mày.
Cậu nhìn lại sáu quẻ mà đại sư và mình ghi cùng lúc, rồi lắc đầu.
Rõ ràng có quẻ động và quẻ biến đổi, không biết là ông ta bỏ sót hay không nhìn ra được.
Cậu lại kết hợp cả sáu quẻ, phân tích mối liên hệ giữa các hào và hào vị.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Do dự một chút, ngón tay gõ vài chữ lên bàn phím: “Phúc chủ mệnh không có con, đứa bé này chín phần là thai quỷ!”