Thẩm Yến Chu vừa nói chuyện, vừa đạp một chân lên vai Thẩm Yến Huy.
Cả người hắn ngã nặng nề xuống đất, đầu đập mạnh lên nền xi măng cứng như thép, tức thì vỡ đầu chảy máu.
Thẩm Yến Chu hất cằm với vệ sĩ bên cạnh: “Rút hết móng tay hai bàn tay hắn.”
Vệ sĩ gật đầu, từ giá dụng cụ hình cụ bên cạnh lấy xuống một cái kìm nhỏ đầu nhọn.
Chỗ này vốn là nơi chuyên biệt anh lập ra để xử lý việc riêng. Dao, thương, kiếm, kích cái gì cũng có đủ.
Lúc này, Thẩm Yến Huy sợ đến run cầm cập như cái sàng.
“Đừng mà, đừng mà!”
Hai người vệ sĩ lập tức hành động, một tên dùng cùm xiềng trói chặt thân thể hắn, tên kia thì bẻ ngược tay hắn ra sau.
Sau đó dùng kìm nhỏ kẹp vào móng tay cái.
Chỉ mới dùng chút sức thôi.
“A ——” Tiếng la như heo bị chọc tiết vang vọng khắp nhà kho, đến nỗi tường cũng muốn rung theo.
Thẩm Yến Chu rút ra một điếu thuốc, nghiêng đầu bật lửa châm.
“Tiếp tục.”
Lại một tiếng thét thảm thiết đứt phổi vang lên.
“Đừng rút nữa! Tôi khai! Tôi khai hết!” Thẩm Yến Huy nghẹn ngào, thở hổn hển như sắp tắt thở.
Thẩm Yến Chu giơ tay lên, bảo tiêu lập tức dừng tay.
“Chúng tôi luyện quỷ… là… là để đối phó cậu…”
“Nhưng là chủ ý của chú út! Tôi chỉ là kẻ chạy việc vặt thôi! Em năm , xin cậu nghĩ đến tình nghĩa anh em mà tha cho tôi đi!”
Giờ phút này, hắn không còn để tâm đến sĩ diện nữa.
Cơn đau do móng tay bị rút khiến hắn gần như phát điên, hắn chỉ còn cách khai thật, kéo cả Thẩm Tuyển xuống nước để mong giảm tội.
Nghe đến đây, Thẩm Yến Chu cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Thực ra, anh đã sớm đoán được kẻ chủ mưu phía sau chính là Thẩm Tuyển.
Sáng nay rời khỏi khu an dưỡng, anh đã cho đặc trợ thân tín Nhạc Bình đi điều tra xem ai là người mật báo với lão gia.
Rất nhanh, Nhạc Bình tra ra: tối hôm qua chỉ có một cuộc điện thoại thì chính là từ chú út Thẩm Tuyển gọi cho lão gia.
Cộng thêm chuyện Lâm Uyên vừa xuống núi đã bị bắt, vị trí lại ở gần quốc lộ, nếu không phải có người theo dõi sẵn từ trước thì không thể nào phát hiện nhanh đến vậy.
Cho nên, Thẩm Yến Chu khẳng định: chính chú út đã cho người bám theo Lâm Uyên.
Mà người đứng sau sắp đặt tất cả chuyện này, chính là ông ta.
Cho nên giờ phút này nghe lời thú nhận kia, với anh mà nói là hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Sắc mặt anh hơi giãn ra, khóe môi cong nhẹ một cái.
“Anh tư à, nếu anh nói sớm một chút thì cũng không cần lãng phí hai cái móng tay.”
Đúng lúc Thẩm Yến Huy tưởng rằng có thể thở phào, thì giọng Thẩm Yến Chu đột nhiên chuyển tông.
“Nhưng mà… anh nói là chủ ý của chú út, không có chứng cứ thì tôi làm sao tin?”
“Đại sư kia là người của chú út!” Thẩm Yến Huy vội vàng hét lên.
Vừa nói xong, hắn mới kịp phản ứng lại là đại sư đó đã bị diệt khẩu.
Chết không đối chứng!
Thì ra chú út hắn giết người là để bịt đầu mối luôn cả mình.
Thẩm Yến Chu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Yến Huy quýnh lên: “Em năm, cậu tin tôi đi! Thật sự là ý của Thẩm Tuyển! Nếu không tin, tôi có thể đối chất với ông ta!”
Thẩm Yến Chu nhéo nhéo cằm: “Nếu vậy, tôi gọi cho chú út, để các người nói chuyện.”
Nói rồi anh lấy điện thoại ra, bấm số.
Đầu dây bên kia, vang lên giọng trầm khàn nhưng lạnh như băng: “Yến Chu, giờ này rồi còn gọi là có chuyện gì sao?”
“Chú út à, xin lỗi đã quấy rầy. Anh tư có chuyện muốn nói với chú.”
Nói xong, anh đưa điện thoại đến bên miệng Thẩm Yến Huy.
Hắn không còn lo đến chuyện lật mặt nữa, gào lên: “Chú út, chuyện luyện quỷ, có phải là chủ ý của ông không?”
Đầu dây bên kia, giọng Thẩm Tuyển không gợn chút cảm xúc: “Yến Huy, cậu đang nói cái gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, đừng có nói mấy thứ ma ma quỷ quỷ đó.”
“Chú út, ông đừng có giả vờ nữa!” Thẩm Yến Huy tức đến muốn ói máu, “Luyện quỷ đối phó Thẩm Yến Chu là chủ ý của ông! Đại sư cũng là người của ông…”
Thẩm Tuyển lạnh giọng cắt lời: “Thẩm Yến Huy! Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không biết cậu đang nói cái gì. Không có việc gì thì tôi cúp máy.”
“Chú út, ông…”
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã ngắt.
Hắn hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Yến Chu.
“Em năm, tôi…”
Thẩm Yến Chu mím môi, phất tay: “Chú út từ trước đến nay đa mưu túc trí. Không có chứng cứ thì ông ta đương nhiên sẽ không nhận.”
Thẩm Yến Huy gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chú út ông ta quá xảo quyệt!”
Thẩm Yến Chu cúi người, đỡ Thẩm Yến Huy dậy khỏi mặt đất, ngón tay nhẹ phủi phủi lớp bụi bám trên vai hắn.
“Anh tư, anh nói đúng, chúng ta là anh em cùng chung dòng máu.”
“Nếu chuyện này anh cũng chỉ là bị chú út mê hoặc, vậy thì… bỏ qua đi.”
Anh nói xong, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho vệ sĩ: “Cởi trói.”
Vệ sĩ bước tới, tháo dây thừng trói trên người Thẩm Yến Huy.
"Chuyện này coi như bỏ đi." Thẩm Yến Chu nói, vỗ vỗ vai hắn: “Sau này vẫn là anh em như xưa.”
Thoát nạn trong gang tấc, Thẩm Yến Huy cảm động đến rơm rớm nước mắt, gật đầu liên tục: “Ừ ừ! Đúng đúng! Chúng ta vẫn là anh em!”
"Yến Chu, vậy… tôi đi được rồi chứ?" Hắn dè dặt hỏi.
Khóe môi Thẩm Yến Chu cong lên nụ cười ấm áp: “Ừ. Đi đi.”
Thẩm Yến Huy vội vàng xoay người, bước chân lảo đảo, chạy về phía cửa kho hàng mà không ngoái đầu lại.
Thẩm Yến Chu liếc mắt ra hiệu cho bảo tiêu phía sau: “Dọn sạch sẽ một chút.”
Hai người bảo tiêu liếc nhau, hiểu ý, cẩn thận bước theo sau hắn.
*
Rạng sáng, Thẩm Yến Chu trở lại bệnh viện.
Anh mở khóa ngoài phòng bệnh, tháo luôn cả dây xích chặn dưới cửa.
Bước chân nhẹ nhàng, anh đi vào.
Trong phòng bệnh, đèn đêm chuyển sang chế độ mờ.
Chai truyền dịch đã hết, Lâm Uyên đang nằm ngủ trên giường.
Thẩm Yến Chu đi tới mép giường, cúi đầu nhìn cậu.
Là thật sự ngủ rồi, không phải giả vờ làm lơ anh.
Anh nhìn một lúc mà liền say mê.
Lúc ngủ, Lâm Uyên trông ngoan ngoãn đáng yêu khiến người ta mềm lòng.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, hàng mi dài in bóng nhạt nhòa lên gò má.
Chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng mềm căng mọng.
Thẩm Yến Chu bất giác mỉm cười.
Nghĩ xem nếu mình lại hôn môi cậu một cái, có khi nào môi lại càng thêm hồng.
Anh nhẹ nhàng kéo ghế đến cạnh giường mà ngồi xuống.
Thân mình hơi nghiêng, khuỷu tay tựa lên chiếc tủ nhỏ đầu giường, tay chống cằm, chuyên chú ngắm nhìn người đang ngủ.
Nếu tỉnh dậy mà cũng ngoan như vậy, thì tốt biết mấy.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần ba giờ sáng.
Thẩm Yến Chu cứ thế ngồi nhìn, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến…
*
Lâm Uyên tỉnh dậy lúc hơn bảy giờ sáng.
Vừa mở mắt ra, liền thấy anh đang ngồi cạnh mình.
Anh ta đang ngủ, khí thế lạnh lùng ngày thường thu lại hết.
Đường viền cằm sắc sảo, ngũ quan cực kỳ xuất sắc, mái tóc nâu nhạt hơi xoăn, khiến anh ta trông dịu dàng lạ thường.
Cả người cứ như bước ra từ truyện tranh.
Nếu bỏ qua chuyện anh ta đã làm với mình… Lâm Uyên cảm thấy cậu thật sự có thể bị yêu tinh này mê hoặc.
Nhưng chỉ cần nhớ tới từng màn bị tra tấn, lòng cậu lập tức nổi lên oán khí, nhíu mày, nghiến răng ken két.
Ngay lúc đó, cậu chợt ý thức được là cửa phòng chắc chắn đã mở.
Phải tranh thủ lúc tên ma đầu này chưa tỉnh mà trốn thôi!
Cậu nhẹ nhàng xốc chăn lên, từng cử động đều rón rén như mèo.
Đi giày xong, cậu nhón chân xoay người định chạy về phía cửa.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay to khỏe bất ngờ siết chặt eo cậu lại.
Giọng nói trầm khàn đặc trưng buổi sáng vang lên bên tai, mang theo tia lạnh lẽo:
“Muốn đi đâu?”
Thẩm Yến Chu mở mắt, trong ánh mắt vốn nên ôn nhu phủ sương mờ buổi sáng, giờ lại ánh lên vẻ âm u.
“Lâm Uyên, lại định trốn?”
Lâm Uyên sợ đến mặt mày tái mét.
Vội vàng lắc đầu: “Không! Không có… tôi chỉ đi WC!”
Thẩm Yến Chu đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương.
Một tay anh ôm lấy lưng cậu, tay kia luồn xuống dưới chân.
Không tốn chút sức nào, anh bế cậu lên như công chúa, kéo thẳng vào lòng mình.
"Sáng sớm anh lại nổi điên gì thế! Bỏ tôi xuống!" Lâm Uyên hoảng loạn vùng vẫy, cố đẩy ra.
Nhưng Thẩm Yến Chu lại ôm càng chặt.
Cúi đầu, anh thì thầm bên tai cậu, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Cơ thể em cũng gần hồi phục rồi, về nhà thôi. Có món quà nhỏ cho em.”