Tiếng sáo vang lên uyển chuyển và du dương, từ xa vọng đến gần, lúc thì nhẹ nhàng vui tươi, khi lại trầm lắng sâu xa, tựa như tiếng lòng của một thiếu nữ đang thì thầm tâm sự giữa ngày xuân, khiến người nghe không khỏi mường tượng khôn cùng. Giai điệu ấy không phải là một khúc danh cầm nào được lưu truyền, mà giống như một khúc tấu nhỏ, được thổi lên tùy hứng từ cảm xúc.
Theo tiếng sáo ngày càng gần, mọi người mới nhìn rõ người đang tấu sáo chính là Tôn Quý Nhân.
Nàng mặc váy cung màu lam nhạt, bước xuống từ thuyền, tay cầm một cây sáo ngọc khắc họa tiết hải đường, từng bước tiến lại gần chỗ mọi người. Khi tiếng sáo dứt, nàng dừng bước ở giữa sân, khẽ hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương.”
Khác hẳn với những lần các phi tần biểu diễn khác — sau đó là tiếng khen ngợi rộn ràng không dứt, lần này, ai nấy đều nhận ra phản ứng khác thường của Hoàng thượng và Thái hậu sau khúc sáo vừa rồi. Tuy không rõ nguyên do, nhưng không ai dám tùy tiện lên tiếng, bầu không khí trong yến tiệc thoáng chốc trở nên trầm lặng.
Thái hậu phá vỡ sự căng thẳng bằng một nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng:
“Đứng dậy đi. Ngươi là cháu gái bên ngoại của Ý Nhân Thái hậu, phải không? Lần trước ai gia gặp ngươi là hôm ngươi vào cung dự tuyển chọn. Quả thật là một người tinh tế, thông tuệ. Ai gia nghe khúc sáo ngươi tấu hôm nay cảm thấy có chút quen tai.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT